Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1616: Giữ Bí Mật




Hơn nữa số lượng người theo dõi hắn cũng càng lúc càng nhiều.

Nhưng Ma Kinh Kinh cũng rất biết điều, bởi vì hắn không miêu tả rõ vị trí và con đường cụ thể bọn họ đã đi qua, xem ra hắn cũng biết phải cần giữ bí mật chuyện này cho Khánh Trần.

Hắn còn cần lợi dụng Khánh Trần để tăng fan nên không thể chọc giận cái đùi này được.

Dưới cùng bài viết, Ma Kinh Kinh còn viết một câu: Vùng cấm kỵ số 10 rất nguy hiểm, hẹn gặp lại ở kì sau.

Không ngờ người bình luận đầu tiên bên dưới bài viết lại là Huyễn Vũ:

"Thật ngu ngốc, càng ở gần Khánh Trần thì càng nguy hiểm."

Khánh Trần sửng sốt, Huyễn Vũ cũng đến học viện nhập học sao?

Hắn còn tưởng tên này đã sớm học xong rồi chứ.

Nhưng đúng lúc này, Liễu Ninh nói:

"Côn Luân vừa đăng tải một bài viết, tất cả mọi người tập hợp bên ngoài kí túc xá."

Một lúc sau, loa phát thanh trong ký túc xá cũng vang lên:

"Mời tất cả học viên ra ngoài túc xá tập hợp, tự giác xếp hàng."

Tất cả mọi người đều quay sang nhìn nhau, chẳng lẽ sắp phân loại học viên sao?

Khánh Trần dẫn đầu đi ra ký túc xá, phía sau hắn, Đường Duy đang lo lắng hỏi Trần Tuế:

"Thủ lĩnh, chúng ta sẽ không bị phân loại thành phế vật chứ?"

"Nghĩ gì thế.”

Trần Tuế nói:

"Ma Trận được Côn Luân cử người mời đến đây nên chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này đâu."

Trong hành lang, Khánh Trần bỗng nhìn thấy một tay Giang Tuyết đang cầm tay Tiểu Đồng Vân, một tay nắm tay Maki-chan đi ra ngoài.

Đôi mắt Lý Đồng Vân vẫn còn hơi hồng hồng nhìn như mới bị đánh.

Giang Tuyết còn nhỏ giọng nói:

"Càng lớn càng không hiểu chuyện, chỉ biết học người khác thói hư tật xấu."

Lúc này, Maki - chan bỗng buông tay Giang Tuyết, sau đó chạy về phía Lý Đồng Vân, nắm lấy tay nàng rồi dùng chút vốn tiếng Trung ít ỏi của mình nói:

"Đừng khóc."

Không biết Lý Đồng Vân đã phải chịu bao nhiêu trận đánh, nhưng hắn biết sau khi Jinguji Maki đến Trung Quốc, từ đầu tiên nàng học được chính là xin chào, từ thứ hai chính là đừng khóc...

Không cần nhìn cũng biết nàng học như thế nào.

Lý Đồng Vân nhìn những học viên xung quanh một lượt, nhưng dù nàng có tìm kĩ như thế nào thì cũng không thể nhìn thấy Khánh Trần, thế là lại khổ sở cúi đầu.

Khánh Trần tiếp tục đi ra ngoài, gió chiều ấm áp thổi qua đảo, tất cẩ mọi người cùng tập trung lại một chỗ trên đảo.

Hơn 60.000 học sinh phân tán vào các khu kí túc xá khác nhau nên mọi người không cảm thấy đông đúc.

Nhưng khi tất cả cùng tụ tập lại một chỗ, số lượng lại đông đến mức nhìn không thấy điểm cuối.

Trịnh Viễn Đông cầm trong tay một viên Chân Thị Chi Nhãn màu đen, Khánh Trần có thể nhìn thấy trên tảng đá đó có khắc một con mắt kì quái.

Trịnh Viễn Đông nâng viên Chân Thị Chi Nhãn lên cao quá đỉnh đầu, sau đó một tòa nhà vô cùng hiện đại bắt đầu mọc lên ngay trước mặt mọi người.

Giống như bọn họ đang chơi trò chơi Red Alert, rõ ràng ban đầu những kiến trúc đó chỉ là một mặt phẳng 2 chiều, nhưng sau đó nó bắt đầu biến thành ba chiều.

Tòa nhà ở giữa trung tâm còn lớn hơn cả sân bóng đá lớn nhất thế giới, xung quanh nó là vô số dãy nhà 6 tầng và dãy 2 tầng.

Tòa nhà trung tâm cao 12 tầng, những tòa thấp hơn cao 6 tầng, bên ngoài mỗi tòa nhà được lắp đặt vô số cửa kính, xinh đẹp như những tác phẩm nghệ thuật.

Từ trước đến giờ Khánh Trần chưa bao giờ nghe thấy có ai có thể làm được điều này, trong lịch sử của cả 2 thế giới cũng không có.

Khánh Trần kinh ngạc phát hiện, ngoại trừ thân phận đao thuật đại sư, Trịnh Viễn Đông còn là một vị Vu Sư.

Đúng lúc này, Trịnh Viễn Đông quay sang gật đầu với Lộ Viễn:

"Bắt đầu đi, thực hiện điều lệ giữ bí mật trước."

Các thành viên của Côn Luân bắt đầu sắp xếp từng người học viên đến trước mặt Trịnh Viễn Đông, sau đó hắn sẽ nói với mỗi người:

"Giữ bí mật, người tiếp theo."

Mỗi lần sau khi hắn nói một câu, con mắt trên hòn đá màu đen sẽ tỏa ra một chút ánh sáng tím.

Đợi đến lượt hắn đến trước mặt Trịnh Viễn Đông, hắn mới tò mò hỏi:

"Ngươi đang làm cái gì vậy?"

Ông chủ Trịnh cười giải thích:

"Sau hôm nay, những người có thực lực thấp hơn ta không thể tiết lộ những vấn đề liên quan đến Kình Đảo ra bên ngoài, tuy làm như vậy hơi mệt nhưng đây là cach giữ bí mật tốt nhất."

Khánh Trần lại hỏi:

"Vừa rồi những cao ốc mọc từ đất lên bằng cách nào vậy."

Ông chủ Trịnh cười nói:

"Chướng nhãn pháp mà thôi, có muốn học không?"

Khánh Trần sửng sốt:

"Để ta suy nghĩ một chút."

Chẳng có chiếc bánh nào tự dưng rơi từ trên trời xuống cả, thứ gì càng miễn phí thì cái giá phải trả đằng sau nó lại càng lớn.

Bởi vậy, tiếp nhận Chân Thị Chi Nhãn kỳ thực tương đương với việc gia nhập tổ chức Người Bàng Quan.

Có lẽ những người khác sẽ nghĩ, thứ tốt như Chân Thị Chi Nhãn có thể lừa một người thì cũng chẳng sao, nếu lấy được nó thì có thể không làm việc.

Nhưng Khánh Trần không phải người như vậy.

Trịnh Viễn Đông cũng không ép, hắn cười nói:

“Không vội, cứ từ từ.”

Khánh Trần xoay người rời khỏi đội ngũ, trước tiên hắn lấy điện thoại di động ra, định lên Weibo gửi vị trí của học viện dành cho người du hành.