Khánh Trần dở khóc dở cười, hóa ra nguyên nhân chỉ đơn giản như vậy thôi.
Đúng lúc này, một đôi mẹ con bỗng xuất hiện ngoài cửa tiệm sách, sau khi kéo hành lí vào trong, họ liền đi thẳng vào vấn đề:
"Đây có phải nơi học viện người du hành tiếp nhận học viên không?"
Lộ Viễn cười nói:
"Gì à, đúng là chỗ này."
Người phụ nữ đó nhìn tiệm sách một lượt rồi nói:
"Ngôi trường này chỉ đơn sơ như vậy thôi sao, nhìn chẳng khác gì lớp huấn luyện cả."
Lộ Viễn vui vẻ nói:
"Học viện không phải ở đây."
Sau đó hắn lập tức dẫn bọn Khánh Trần đến trước một cánh cửa sắt cũ kí rồi nói:
"Chỉ cần đi qua cánh cửa này là được."
Khánh Trần thử đưa tay ra phía trước, rõ ràng trước mặt hắn là một cánh cửa sát, nhưng tay hăn lại có thể dễ dàng xuyên qua lớp sắt, bàn tay hắn cũng chỉ để lại một ít gợn sóng trên cánh cửa mà thôi.
Người phụ nữ ngạc nhiên nói:
"Thật thần kỳ, đi thôi con trai."
Sau đó nàng định nắm tay một đứa trẻ khoảng 15 16 tuổi đi qua cánh cửa.
Lộ Viễn lập tức ngăn lại:
"Xin lỗi gì, phụ huynh không được phép đi qua."
"Tại sao?"
Người phụ nữ nhướn mày:
"Làm gì có ngôi trường nào không cho phép phụ huynh đưa con mình đến trường, chẳng lẽ ta không được đi trải giường chiếu hay sắp xếp đồ đạc cho con mình sao?"
Lộ Viễn khách khí cười nói:
"Cái này đúng là không được, ngài có thể trải giường chiếu cho hắn ở trường, nhưng ngài có thể trải giường chiếu cho hăn ở thế giới trong sao? Hắn phải học tự lập."
"Các ngươi thuộc đơn vị nào, lãnh đạo là ai, ta muốn gọi điện thoại cho hắn.”
Người phụ nữ nói.
Lộ Viễn sửng sốt, sau đó nghiêm túc nói:
"Xin lỗi, ngài có gọi cho ai cũng như vậy thôi, Côn Luân tập trung các học sinh lại một chỗ để bồi dưỡng năng lực sinh tồn cho họ, nếu ngay cả việc nhỏ này họ cũng không làm được thì sớm muộn gì cũng chết ở thế giới trong thôi."
Người phụ nữ tức giận nói:
“Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi cố ý nguyền rủa con trai ta có phải không?"
Đứa trẻ đứng bên cạnh người phụ nữ bỗng lên tiếng:
"Các ngươi có biết cha ta là ai không?"
Khánh Trần trầm tư một lát rồi nói:
"Chuyện này ngươi hỏi chúng ta làm gì, chẳng lẽ mẹ ngươi không nói cho ngươi sao? Gì à, con gì sẽ không sống được lâu ở thế giới trong đâu, có bí mật gì thì tranh thủ nói với hắn hết đi."
Học sinh: "???"
Sau đó hắn lập tức bước qua Mật Thược Chi Môn, Lộ Viễn đành phải ở lại dọn dẹp mọi chuyện.
Thậm chí sau khi bước qua cánh cửa, hắn còn có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của người phụ nữ đó vọng sang từ bên kia.
Khánh Trần gật đầu, xem ra hai đầu của Mật Thược Chi Môn có thể kết nối với nhau, ngay cả âm thanh cũng có thể vang vọng từ bên này sang bên kia.
Hoàn tất kiểm tra.
….
Bầu không khí tràn ngập mùi tanh của biển.
Ở nơi xa có một đàn hải âu đang bay về phía chân trời, tất cả tạo nên một khung cảnh yên bình như chốn thế ngoại đào nguyên.
Đúng lúc này, ngoài 20 cây số phía xa bỗng xuất hiện một chiếc tàu chở hàng khổng lồ, trên thần tàu còn sơn mấy chữ công ty vận chuyển Hồ thị, rõ ràng đoàn tàu đó đang rất gần hồn đảo nhưng có vẻ chẳng ai trên tàu phát hiện ra hòn đảo này cả.
Khánh Trần lặng lẽ đứng trước Mật Thược Chi Môn nhìn ngắm xung quanh một lượt, hắn đang căn cứ vào vị trí của mặt trời để tính toán múi giờ ở đây.
Đúng lúc này học sinh vừa rồi cũng bước qua cánh cửa, nhưng lần này hắn không dám nói câu nào với Khánh Trần mà lẳng lặng đi thẳng về phía kí túc xá.
Khánh Trần ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, sau đó lại cúi xuống nhìn những cái bóng trên mặt đất.
Xem ra Kình Đảo đang ở một nơi nào đó trên biển Thái Bình Dương, nhưng vị trí này lại khác so với những gì mà Giang Tuyết từng miêu tả cho hắn.
Cho nên có thể khẳng định Kình Đảo vẫn không ngừng di động.
"Ngươi đang tính toán vị trí của nó sao? Thế nào, phong cảnh nơi này cũng không tệ lắm phải không?"
Có người nói.
Khánh Trần vừa quay đầu nhìn về phía sau thì trông thấy Trịnh Viễn Đông và Hà Kim Thu đang đứng ngay trên bờ biển cách hắn không xa.
Ông chủ Trịnh vẫn mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn như mọi lần, còn trong tay Hà Kim Thu vẫn là quyền trượng màu đen như cũ.
Khánh Trần cười hỏi:
"Cái quyền trượng màu đen này là vật cấm kỵ sao, nhưng hình như trong danh sách vật cấm kỵ ở thế giới trong không có nó thì phải?"
Hà Kim Thu bình tĩnh cười nói:
"Mấy người bạn ở Bắc Mỹ cứ muốn tặng nó cho ta, ta nói ta không cần, thế là hắn tức giận đến mức tặng cả mạng lẫn quyền trượng cho ta."
"Vậy thì đúng là quá nhiệt tình rồi.”
Khánh Trần cảm thán:
"Ta cũng muốn có bạn bè như vậy."
"Rất nhiều, nhưng ngươi phải tự đi tìm thôi.”
Hà Kim Thu cười nói.
Khánh Trần nói:
"Bây giờ ông chủ Hà đã được bổ nhiệm làm đổng sự chấp hành của tổ chức tình báo Hồ thị rồi, chúc mừng."
Hà Kim Thu lắc đầu:
"Tuy đổng sự chấp hành được phép quản lý cơ cấu toàn bộ tổ chức, nhưng ta vẫn bị một độc lập đổng sự giám sát nên không thể thoái mái thích làm gì thì làm được. Ta định giúp Lý Trường Thanh tiểu thư trở thành độc lập đổng sự, không biết ý của ngươi như thế nào?"