Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1610: Tất Cả Đều Là Người Bình Thường




Thiếu niên bước đến gần quầy, sau đó cười nói:

"Sơn hà không có gì."

Lộ Viễn lập tức sáng mắt lên:

"Cuối cùng ngươi cũng đến rồi, nhưng không ngờ thuật dịch dung của ngươi lại lợi hại như vậy, sao ngươi làm được vậy, nhìn bề ngoài không giống dịch dung chút nào."

Trước khi đến đây, Khánh Trần chỉ đưa ra duy nhất một điều kiện, đó là hắn sẽ không dùng thân phận thật đến trường.

Mà sơn hà không có gì, chính là ám hiệu mà Trịnh Viễn Đông làm riêng cho hắn, chỉ cần hắn nói ra câu này, Lộ Viễn sẽ giúp hắn sắp xếp tất cả mọi việc.

Lộ Viễn tò mò hỏi Khánh Trần:

"Sao ngươi không dùng thân phận thật, bây giờ trong trường có rất nhiều người đang chờ ngươi đấy."

Khánh Trần lại hỏi:

"Các ngươi cũng phát giấy báo nhập học cho Khánh Nguyên đúng không, hắn đã đến nhập học chưa?"

Lộ Viễn bĩu môi:

"Côn Luân sẽ không tham gia vào các vấn đề trong nội bộ Khánh thị, sau khi đến trường, không cần biết người gây chuyện có thân phận gì, tất cả đều sẽ bị phạt."

"Không sao, ta chỉ hỏi chút thôi.”

Khánh Trần vừa cười vừa nói:

"Thật ra ta rất tò mò một chuyện, rốt cục thì trường học trông như thế nào vậy, trên internet đều nói nơi đó giống như một Hogwarts ở phương đông, có vẻ có rất nhiều thứ kì quái."

"Đến đó ngươi sẽ biết, ông chủ Trịnh đã hao phí rất nhiều tâm huyết vào ngôi trường này, nó sẽ không làm ngươi phải thất vọng đâu.”

Lộ Viễn nói:

"Dù ngươi có là người du hành thì nơi đó cũng có thứ mà ngay cả ngươi cũng sẽ cảm thấy hứng thú."

Khánh Trần hỏi:

"Là quán bar sao? Ta rất tò mò một vấn đề, không biết nhân viên quán bar sẽ là người bình thường hay người du hành."

"Không phải, tất cả đều là người bình thường.”

Lộ Viễn thần bí cười nói:

"Họ đều là người dân ở thế giới trong, vì cuộc sống ở bên kia quá cực khổ nên họ đã đồng ý định cư trên hòn đảo. Ông chủ đã hứa, chỉ cần họ làm tốt công việc của mình thì mỗi người đều có thể tự tay dựng lên ngôi nhà cho riêng mình."

"Chờ một chút!"

Khánh Trần sửng sốt hỏi:

"Người dân ở thế giới trong!?"

Điều này đồng nghĩa với việc, sau khi bị Trịnh Viễn Đông thu nhận, những người này mới đi lên Kình Đảo.

Hơn nữa, Kình Đảo còn là vật cấm kỵ có thể mang vật còn sống từ thế giới trong ra thế giới ngoài!

Nếu chuyện này đúng là như vậy, nếu Trịnh Viễn Đông muốn mang một chiếc phi thuyền bay cấp Giáp ở thế giới trong ra thế giới ngoài cũng không phải việc khó!

Chẳng lẽ sau Kình Đảo có thể thu nhỏ lại khi bị thu nhận?!

Lộ Viễn cười nói:

"Ta biết ngươi đang nghĩ gì, những gì ngươi đang nghĩ chắc chắn ông chủ Trịnh cũng đã nghĩ đến. Nhưng ta cũng nên nhắc nhở ngươi vài chuyện, những người xuyên qua nhờ Kình Đảo sẽ không thể rời khỏi hòn đảo này, bởi vì chỉ khi được quy tắc của hòn đảo này bảo hộ, họ mới có thể sống sót. Chúng ta nghĩ, vì những người hay vật phẩm đi ra thế giới ngoài nhờ hòn đảo này đều không phải thứ nên xuất hiện ở thế giới này, nên nếu những người hay vật đó rời khỏi hòn đảo thì sẽ bị chôn vùi."

Lộ Viễn cười nói:

"Có lẽ ngươi cũng đoán được nó chính là Kình Đảo, hòn đảo này còn cất giấu không ít bí mật, hơn nữa thứ có thể hấp dẫn ngươi không chỉ dừng lại ở đó."

Khánh Trần nói:

"Chân Thị Chi Nhãn và kho hồ sơ của Bàn Quan Giả sao?"

Lộ Viễn ý vị thâm trường cười nói:

"Chờ đến thời điểm thích hợp, ngươi sẽ biết."

Khánh Trần hỏi:

"Ta rất tò mò, nếu vật cấm kỵ ACE-004 Chân Thị Chi Nhãn có thể mở ra cánh cửa thần kỳ..."

Lộ Viễn bổ sung thêm:

"Không phải cánh cửa thần kỳ, nó tên là Mật Thược Chi Môn, đây mới là tên chính xác của nó trong truyền thừa của Vu Sư."

"Ừ, Mật Thược Chi Môn, nếu nó có thể mở ra cánh cửa thông đến nơi người nắm giữ nó muốn đi nhất thì nó có thể xuyên qua hai thế giới không?"

Khánh Trần hỏi.

"Không có khả năng, ít nhất thì những Chân Thị Chi Nhãn hiện tại không thể làm được việc này.”

Lộ Viễn lườm Khánh Trần một chút:

"Ta biết ngươi đang nghĩ gì, chúng ta không thể xuyên qua hai thế giới, thật ra học viện ở ngay trên vùng biển quốc tế, chỉ là không ai có thể tìm ra nó mà thôi."

"Ta vẫn không hiểu một chuyện, trong nước có tổng cộng năm điểm nhập học, tương đương với việc phải có năm người cùng muốn đến học viện, như vậy làm sao có thể làm được?"

Khánh Trần nghi hoặc hỏi.

Phải biết rằng Mật Thược Chi Môn chỉ tuân theo ý nghĩ trong tiềm thức của một người chứ không phải ngươi cứ nói mình muốn đến đâu thì nó sẽ mở ra cánh cửa đến đó cho ngươi.

Những gì ngươi nói đều không được tính.

Nhưng Côn Luân rất lợi hại, cả năm cái Mật Thược Chi Môn đều thông đến đảo.

Lúc này, Lộ Viễn lại vui vẻ cười nói:

"Thật ra chuyện này cũng không phải vấn đề quá khó khăn, ông chủ Trịnh chỉ cần nói với bọn Tiểu Ưng là tiền thưởng cuối năm sẽ được phát ở trong trường, nếu không đến thì sẽ không được nhận. Thế là mấy tên đó đều có thể mở ra Mật Thược Chi Môn dẫn thẳng đến đảo."