Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1609: Đáng Gờm




Trong kí túc xá của học viện này không hề nhàm chán như những ngôi trường bình thường ở thế giới ngoài, ở đây có quán net, quầy bar, phòng bóng bàn, sân tennis, cầu lông, sân bóng rổ, sân bóng đá, bóng chuyền, có phòng trượt tuyết trong nhà, sảnh âm nhạc, phòng luyện đàn, Board game.

Những gì ngươi có thể nghĩ ra thì nơi này đều có.

Nhưng sau khi nghe thấy nàng nói, nhân viên pha chế đứng tại quầy lại cười nói:

"Tiểu muội muội, trà đá trường đảo là đồ uống có cồn nha. Tuy tất cả rượu ở đây đều miễn phí, nhưng phải đưa ra thẻ căn cước mới được phép gọi đồ, những học sinh từ 18 tuổi trở xuống đều không được phép uống rượu ở đây, dù ngươi có hơn 18 tuổi thì mỗi ngày cũng chỉ được phép uống nhiều nhất 3 li mà thôi."

Lý Đồng Vân sửng sốt, sau đó ỉu xìu xuống.

Vốn dĩ hôm nay nàng định trốn ra ngoài để vụng trộm mua chút rượu uống, nhưng không ngờ người ta lại không bán cho nàng!

Từ đây nàng chỉ có thể đứng ngoài nhìn mà thôi.

Lúc này, có sinh viên vừa nhìn thấy nàng và Maki-chan đã cười ầm ĩ:

"Mới nhỏ như vậy đã đến đây mua rượu bia rồi sao, cha mẹ ngươi đâu, không ai quản ngươi sao?"

Lý Đồng Vân bình tĩnh quay đầu sang phía đó, sau đó đảo mắt nhìn một vòng.

Một loại khí tràng khó hiểu tỏa ra khiến tất cả những người ngồi trong quầy bar đều yên lặng.

Lưu Đức Trụ và Nam Canh Thần cùng nhìn lên trần nhà, trước đây họ đã sớm nếm trải loại khí tràng này rồi, không biết Lý Đồng Vân đã làm gì mà sau khi xuyên qua, khí tràng của nàng lại mạnh như vậy.

Lý Đồng Vân nhìn xung quanh một lượt, sau đó lạnh lùng nói:

"Trong học viện này vẫn có người dám chế giễu thành viên của Bạch Trú sao? Các ngươi nghĩ có tư cách ngồi đây uống rượu rất đáng gờm sao?"

Đến tận giờ phút này, những sinh viên đang ngồi ở đây mới nhận ra, những người này đều là thành viên của Bạch Trú!

Tất cả mọi người đều không biết phải trả lời như thế nào.

Lý Đồng Vân kéo Maki-chan đi sang một bên, sau đó nàng tức giận nói với Nam Canh Thần:

"Người hiền chắc chắn sẽ bị bắt nạt, trong ngôi trường này không ai được phép động vào Bạch Trú, người và ta đều cùng thuộc tổ chức, tại sao vừa rồi ngươi không nói gì?"

Nam Canh Thần ngập ngừng rất lâu nhưng cuối cùng cũng không dám nói gì...

"Được rồi, không trông cậy được vào hai ngươi các ngươi.”

Lý Đồng Vân nói như ông cụ non:

"Ta nhất định phải chiêu mộ một đội quân trong ngôi trường này mới được, thời gian tới ta sẽ khiến cho không một học viên nào trong trong ngôi trường này không biết đến chúng ta."

Lưu Đức Trụ bắt đầu đau đầu rồi, có trời mới biết đối phương đang chuẩn bị làm gì.

Nếu nàng thật sự có thể tập hợp những người du hành ở đây thành một nhóm thì có lẽ ngôi trường này sẽ biến thành thiên hạ của Lý Đồng Vân cũng nên.

Lý Đồng Vân quay đầu nhìn hai người họ:

"Hai ngươi đi mua cho ta hai chén rượu, ta muốn trường đảo trà đá."

Lưu Đức Trụ bất đắc dĩ nói:

"Ta và Nam Canh Thần cũng chưa đủ 18 tuổi mà..."

Lý Đồng Vân thở dài nói:

"Nếu có Khánh Trần ca ở đây thì chắc chắn hắn sẽ có cách lấy được rượu."

"Đúng rồi, chắc bây giờ Trần ca cũng sắp đến rồi.”

Nam Canh Thần nói:

"Hay bây giờ chúng ta lên đảo đón hắn?"

Lý Đồng Vân nghiêng đầu nhìn hắn:

"Ngươi bị ngu sao, ngươi quên Khánh Trần ca từng nói hắn sẽ giả mạo người khác sao, ngươi đi đón hắn thì có khác gì nói với người khác hắn chính là Khánh Trần!"

"À, đúng thế..."

Lý Đồng Vân cảm thán:

"Ta bắt đầu cảm thấy lo lắng cho tương lai của Bạch Trú rồi..."

Nam Canh Thần:

"..."

Nhưng đúng lúc này, Jinguji Maki bỗng xoay người nhìn ra sau lưng.

Không hiểu sao, vừa rồi hình như cô bé nghe thấy giọng nói của ai đó lẫn trong gió đang gọi tên mình.

Thậm chí có bé còn nghe thấy tiếng hít thở của người đó lẫn trong không khí quanh đây.

Âm thanh đó không giống âm thanh của con người, mà giống âm thành phát ra từ một thứ gì đó.

Tiếng hít thở hoàn toàn ăn khớp với tiếng sóng đập vào bờ như thế người đó đang thở chung một nhịp với hòn đảo này vậy.

Tuy trên hành lang phía sau nàng không có một ai, nhưng nàng không hề cảm thấy sợ hãi, bởi vì giọng nói đó hoàn toàn không mang theo ác ý.

...

Trịnh thành, tiệm sách của Côn Luân.

Tuy nhìn bề ngoài nó chỉ là một tiệm sách nhỏ nhưng bên trong lại được chia làm 3 tầng, tầng đầu tiên dùng để bán sách, tầng thứ hai đặt các loại tài liệu giảng dậy, tầng thứ ba là một quán cà phê nho nhỏ.

Nhưng bầu không khí ở đây lúc này lại rất tĩnh lặng, vì trong cửa hàng chẳng có vị khách nào cả.

Lúc này Lộ Viễn đang ngồi bắt chéo chân sau quầy đặt ngay bên cửa ra vào chơi Liên Minh Anh Hùng, ngoài ra bên trong cửa hàng cũng có một số thành viên khác của Côn Luân đang vội vàng quét dọn vệ sinh.

Một thiếu niên đứng ngay trước cửa nhìn xung quanh một lượt, Lộ Viễn thấy có người đến thì ngẩng đầu nhìn qua đối phương một lượt, sau đó lại tiếp tục chơi game.