Vừa ngẩng đầu lên hắn đã trông thấy nữ giáo viên đó đang đứng ngay trước mặt.
Đối phương không những không trách cứ câu nào mà còn cười nói với hắn:
"Sao lại chặn ta."
La Vạn Nhai nghĩ một lúc rồi cười nói:
"Sao ngươi biết ta đang ở đây?"
"Bây giờ ngươi là người nổi tiếng rồi, muốn biết ngươi ở đâu cũng không khó.”
Nữ giáo viên nói:
"Sao ngươi không lên lớp, ngươi đang trốn ta sao."
La Vạn Nhai nghiêm túc nói:
"Đạo khác biệt, mưu cầu khác nhau."
Nữ giáo viên có vẻ khá bất ngờ:
"Mục tiêu của chúng ta có gì khác nhau sao? Ta rất tò mò một chuyện, tại sao một doanh nhân gần năm mươi tuổi như ngươi lại trung thành với một học sinh cấp 3 như vậy?"
"Không phải trung thành.”
La Vạn Nhai lắc đầu:
"Chúng ta là người đồng hành."
Hắn chợt nhớ đến đêm trước khi đi xa, Khánh Trần từng nói với hắn: Mục tiêu của chúng ta là thay đổi thế giới này, ta hi vọng có thêm nhiều người có cùng chung lí tưởng đi cùng với ta trên con đường này chứ không phải thứ gọi là lòng trung thành đó. Nếu có một ngày ta thất bại, ta thỏa hiệp với hiện thực thì ta khi đó đã không còn là ta nữa, đến lúc đó mong ngươi có thể tự rời đi, hoặc giết ta.
Có thể nói, mãi đến tận lúc đó La Vạn Nhai mới chính thức công nhận Khánh Trần.
Không cần biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng hiện tại hắn biết, trung thành với Khánh Trần cũng chính là trung thành với lý tưởng của mình.
Nữ giáo viên có vẻ rất bất ngờ, nàng không ngờ một người cẩu thả như La Vạn Nhai lại có thể thờ ơ trước một người có sức hút như nàng:
"Nếu các ngươi là người đồng hành thì ta là ai?"
La Vạn Nhai bình tĩnh nói:
"Lý tưởng của ngươi khác với chúng ta, ngươi luôn cố gắng để trở thành người đứng trên người khác, mà bây giờ chúng ta đang cố gắng để không còn người đứng dưới người khác. Xin hãy đi đi, đưng tiếp tục quấy rầy ta nữa, cảm ơn."
Nữ giáo viên lạnh lùng nói:
"Ta thấy mọi người trên mạng nói, tất cả các thành viên của Bạch Trú đều đã rời khỏi đây, bây giờ chỉ còn mình ngươi ở lại giữ nhà. Ta thấy họ cũng đâu có coi ngươi là người một nhà."
La Vạn Nhai không để ý cười nói:
"Ngươi sai rồi. Ngươi đi đi, trước khi ta nổi giận, xem ra trước đây ta nhìn nhầm người rồi, ngươi chẳng qua chỉ được vẻ bề ngoài mà thôi."
La Vạn Nhai không hề cảm thấy mình bị bỏ rơi.
Thật ra Khánh Trần vẫn luôn ở lại Lạc thành để đề phòng có người đến ám sát La Vạn Nhai.
Sau khi xử lý xong hỏa hoạn, đối phương còn đợi hắn chuyển đến căn cứ mới rồi mới lên tàu để đến Trịnh thành.
Bây giờ...Có lẽ ông chủ của hắn cũng đến Trịnh thành rồi.
Đến trường, một từ ngữ đơn giản mà biết bao người muốn có được, La Vạn Nhai nở nụ cười, nếu có cơ hội, hắn cũng rất muốn được đi học giống bọn Khánh Trần.
Nhưng bây giờ hắn mong muốn cho những đứa trẻ trong những xóm nghèo ở thế giới trong cũng có quyền được đi học như trẻ em ở thế giới ngoài hơn nhiều.
….
Ký túc xá học viên.
Trong khi Giang Tuyết đi làm thủ tục nhận chức.
Lý Đồng Vân vội vàng dẫn Jinguji Maki, Nam Canh Thần và Lưu Đức Trụ ra khỏi phòng kí túc xá.
Theo lý thuyết, đáng lẽ ra họ sẽ bị phân vào khu vực phòng 8 người và phòng 4 người, nhưng vì họ là thành viên của Bạch Trú nên tất cả đều được phân đến các phòng đôi.
Lý Đồng Vân vừa đi vừa phàn nàn:
"Ta và Maki-chan không phải hai người sao, đáng lẽ ra hai chúng ta phải được phân vào 1 phòng mới đúng, tại sao họ lại phân thêm mẹ ta vào nữa, hại ta và Maki-chan phải chen chúc trên một cái giường, chật trội như vậy làm sao có không gian tự do hoạt động được?!"
Nam Canh Thần vui vẻ cười nói:
"Đáng lẽ ra ngươi phải vui vì điều này mới đúng, nếu để ngươi chuyển đến kí túc xá cho học sinh tiểu học thì chắc chắn ngươi sẽ phải ở chung với rất nhiều người, đến lúc đó chỉ sợ ngươi càng không quen thôi, như bây giờ đã là tốt lắm rồi...Đúng rồi, ngươi định dẫn chúng ta đi đâu vậy?"
"Lúc nào đến nơi các ngươi sẽ biết.”
Lý Đồng Vân nói.
Hành lang kí túc xá được trang hoàng rất giống khách san, trước một hàng phòng đều tăm tắp đều được rải một lớp thảm lông mềm mại, trên tường cứ cách một đoạn lại được lắp đặt một chiếc đèn tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Sang trọng đến mức có đôi khi họ còn nghĩ mình đang đi du lịch, chứ không phải đi học nữa.
10 phút sau, Lý Đồng Vân đã nhìn thấy quầy bar ở cuối hành lang.
Trong quán bar có rất nhiều sinh viên đang ngồi, nếu ngồi từ quầy bar thì có thể nhìn thấy khung cảnh trời xanh mây trắng phía xa, kèm theo đó là từng đàn hải âu đang bay qua bầu trời.
Lý Đồng Vân đi vào quầy bar, sau khi nhìn một lượt menu, nàng lập tức cười nói:
"Hở? Tất cả đều miễn phí sao? Cho chúng ta mỗi người một li trà đá trường đảo!"
Vốn dĩ Lý Đồng Vân định lấy ví ra trả tiền, nhưng sau khi xem menu, nàng lập tức ngừng lại.