Thế giới lại sáng lên lần nữa.
Thời gian đếm ngược 168:00:00.
Ma Kinh Kinh nhìn đồng hồ đếm ngược trên cánh tay, sau đó ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Dịch Văn Bác...
Hai người cùng đồng thanh hỏi vấn đề mà cả hai cùng nghi vấn:
"Người ngồi bên bờ hồ vừa rồi chính là ông chủ Bạch Trú, Khánh Trần sao?"
Không sai, chính là Khánh Trần.
Khuôn mặt của đối phương sớm đã bị công khai, hơn nữa khả năng dịch dung trong chớp mắt đó cũng hoàn toàn phù hợp với biệt hiệu "Thiên Diện Thần Quân" mà tập đoàn Jindai đặt cho hắn...
Chỉ là, Ma Kinh Kinh và Dịch Văn Bác không kịp phản ứng mà thôi.
Nói đúng hơn là hai người họ không dám tin nó là sự thật.
Họ và Khánh Trần tình cờ gặp nhau trên đoàn tàu hơi nước, đầu tiên họ nghĩ đối phương là Khí linh, sau đó đối phương còn không biết xấu hổ bám theo vào vùng cấm kỵ.
Nhưng không ngờ chỉ sau một giây, mọi chuyện lại hoàn toàn thay đổi.
Không ngờ một nhân vật đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp như hắn lại xuất hiện ngay bên cạnh họ.
Ma Kinh Kinh đứng dậy kéo rèm cửa sổ, ngoài kia là hình ảnh sóng biển sôi trào trong đêm.
Kí túc xá của ngôi trường này được trang trí rất xa hoa, mỗi phòng đôi đều rộng 42 mét vuông, rộng bằng tiêu chuẩn phòng đôi của một khách sạn 5 sao.
Trong mỗi phòng ký túc xá đều có hai cái giường nhỏ, hơn nữa hai chiếc giường này còn là giường thông minh, mỗi khi có người nằm, nó sẽ tự động nâng phần chân của người đó lên cao hơn để hỗ trợ tuần hoàn.
Trên mỗi tủ đầu giường còn được lắp đặt bảng điều khiển ánh sáng và chốt đóng mở cửa thông minh trong phòng.
Chỉ cần kéo rèm cửa sổ, khung cảnh bờ biển và núi non hùng vĩ sẽ hiện lên, nếu mở cửa sổ ra thì ngồi trong phòng cũng có thể nghe thấy tiếng rì rào mỗi lần sóng biển ập vào chân núi. .
Đẹp đến mức không có lời nào tả hết.
Nếu có người đứng trên vách đá cạnh bờ biển nhìn về phía này thì hoàn toàn có thể nhìn thấy những tòa nhà xinh xắn nối tiếp nhau phía xa, trên mỗi tòa nhà là hàng trăm khung cửa sổ đang tỏa ra ánh đèn ấm áp.
Trong ngôi trường này có tất cả hơn 60.000 học sinh, cứ 8 học sinh tiểu học sẽ được phân vào 1 phòng kí túc xá, cấp 2, cấp 3 là 4 người 1 phòng, sinh viên đại học là 2 người 1 phòng.
Hòn đảo như một thành phố lớn, trong đó hơn 20.000 căn phòng ở đây đang tỏa ra ánh đèn ấm áp.
Tất cả như những viên pha lê lấp lánh khảm nạm trên bờ biển để tô điểm thêm cho những dãy núi phía xa.
Giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
Nếu ai không biết rõ tình hình thì chắc chắn sẽ nghĩ ở đây có một khách sạn xây dựng ngay bên cạnh vách núi.
Vừa đẹp đẽ lại vừa rộng rãi.
Học viện này do Cửu Châu và Côn Luân hợp lực kiến tạo.
Mỗi học sinh đến đây đều không thể không thán phục trước kiến trúc ở đây.
Lúc này, Ma Kinh Kinh nói:
"Nghe nói Bạch Trú rất lợi hại, nhưng nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ta cũng không biết họ lợi hại đến mức nào...Nếu hắn thật sự là ông chủ Bạch Trú thì chuyện có người đến vùng cấm kỵ để đuổi giết hắn cũng không quá kỳ lạ."
Dịch Văn Bác nặng nề gật đầu:
"Nhưng có vẻ mọi chuyện không giống những gì người ta đồn thổi, trong khi tất cả mọi người đều nghĩ hắn đang chạy trốn để tránh né truy sát thì hắn còn rảnh rỗi đi cướp Long Ngư với chúng ta."
Sau khi Khánh Trần bắt được một trong Thập Thường Thị là Jindai Seisho.
Tất cả mọi người đều nghĩ tập đoàn Jindai sẽ điên cuồng trả thù hắn, từ nay về sau Khánh Trần cũng chỉ có thể trốn chạy khắp nơi để tránh né truy sát.
Tuy ông chủ Bạch Trú rất lợi hại, nhưng dù hắn có lợi hại đến mấy thì cũng không thể so được với những quái vật khổng lồ như tập đoàn.
Thế nhưng Khánh Trần mà bọn Ma Kinh Kinh nhìn thấy lại không giống trong tưởng tượng của họ chút nào, đối phương không những không hoảng sợ hay cảng thẳng mà còn nhàn nhã đánh bài, ca hát trên đoàn tàu hơi nước.
Như thể người vừa bắt được một trong Thập Thường Thị là người khác chứ không phải hắn vậy.
Lúc ở vùng cấm kỵ số 10, dù bên cạnh có vang lên tiếng súng thì thiếu niên đó vẫn bình tĩnh ngồi bên hồ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau khi biết chân tướng sự việc, riêng thái độ bình tĩnh ung dung này đã đủ khiến bọn Ma Kinh Kinh phải tâm phục khẩu phục rồi.
Thật ra lúc ở trong vùng cấm kỵ, Khánh Trần vẫn chưa thể hiện ra thực lực của hắn.
Nhưng năng lực của Ương Ương, hay khả năng nhẹ nhàng giải quyết những người đến ám sát của Zard và Khánh Dã đều đã nói lên hết tất cả.
Chuyện này vô tình khiến thân phận ông chủ Bạch Trú càng thêm thần bí.
Dù họ biết bọn Khánh Trần rất lợi hại, nhưng họ không thể đoán những người đó lợi hại đến mức nào bằng mắt thường được.
Họ chợt nhớ lại cảnh Khánh Trần nhàn nhã đi vào vùng cấm kỵ, sau đó lại nhớ đến những cấp dưới thần vì của hắn, so với cuộc sống của đối phương, những ngày tốt lành mà họ nghĩ chẳng là gì cả.
Cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa vang lên.