Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1605: Lần Nữa Trở Về




Bởi vì sức bật của dị năng giả cực lớn nên khi chiến đấu rất dễ hỏng giày.

Mà tiệm đóng giày của ông lão nằm trong khu Thượng Tam của thành phố số 10, chuyên môn dùng vật cấm kỵ ACE – 035 “Hộp kim chỉ của bà nội” làm giày cho dị năng giả.

Sau đó, thợ đóng giày qua đời, ảnh tử lấy được món đồ này, tặng lại cho Khánh Dã.

Từ đó về sau, đòn sát thủ của Khánh Dã – người có thể điều khiển kim loại biến thành ba chiếc kim khâu không thể bị phá hủy, khi giết người cực kỳ bí ẩn.

Vào giờ phút này, quan chỉ huy rơi xuống đất, Khánh Dã nhảy xuống khỏi tàng cây và bóp nát hệ thống truyền tin của đối phương, hắn nói với quan chỉ huy:

“Hai cao thủ cấp A đến tiêu diệt tất cả các ngươi, các ngươi chết cũng không oan uổng.”

Nhưng đúng lúc này, dưới chân hắn bỗng hóa thành cát lún.

Khánh Dã gào lên:

“Chóa đẻ, đánh nhầm rồi.”

Trong bóng tối có người vội nói:

“Á, xin lỗi, xin lỗi!”

“Gấp gáp làm gì, bây giờ những người này chỉ là món khai vị thôi, món chính chưa đến đâu. Một lát nữa mới đến lượt chúng ta ra tay, cướp công làm gì.”

Khánh Dã dở khóc dở cười, sao gia chủ lại nhìn trúng người như vậy chứ? Hắn rút hai chân từ trong cát ra, sau đó xoay người đi thu hoạch chiến trường.

Đếm ngược thời gian trở về 00:20:00.

Còn 20 phút cuối cùng.

Ven hồ.

Nhóm Khánh Trần hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tiếng súng trong khu rừng cấm kỵ.

Còn nhóm Ma Kinh Kinh ngồi run bần bật bên bờ hồ, nhưng họ quan sát thấy ngoại trừ họ, những người khác chẳng hề hoảng loạn chút nào.

Dịch Văn Bác bình tĩnh lại:

“Hình như họ biết rõ trong rừng đang xảy ra chuyện gì, chắc chắn có liên quan đến hai hướng dẫn viên du lịch biến mất. Ba hướng dẫn viên du lịch và bốn kí lính quen biết nhau từ trước, dẫn chúng ta vào chỉ là thuận tiện mà thôi.”

Hắn nói tiếp:

“Nhưng kỳ lạ là dường như họ cũng biết trước sẽ có trận chiến nổ ra trong rừng. Rốt cuộc những người này là ai, lẽ nào có người muốn giết họ ư?”

Chẳng qua mấy người Khánh Trần không phản ứng, bốn người họ chỉ có thể yên lặng chờ xem tình hình phát triển.

Khánh Trần bắc ba chiếc nổi nhỏ lên, hắn đang nấu cá cho Ương Ương và Trương Mộng Thiên.

Một chiếc nồi khác thì hầm nấm mà ảnh tử hái trong khu cấm kỵ.

Khánh Trần nhìn ảnh tử với vẻ tò mò:

“Ngươi không ăn cá thật à? Ta không nhỏ mọn đến thế đâu.”

Ảnh tử cười híp mắt:

“Các ngươi cứ ăn đi, ta không cần.”

Ma Kinh Kinh và ba người còn lại ngồi đằng kia nhin họ từ chối lẫn nhau, nước miếng sắp chảy ra rồi.

Họ thật sự không câu được con nào!

Nếu mọi người đều không câu được thì cũng thôi, chủ yếu là người khác bội thu còn họ lại chẳng thu hoạch được gì, quá thảm.

Bỗng nhiên, Tiểu Vũ ra vẻ tội nghiệp:

“Các ngươi ăn thịt thì cũng nên để lại cho bọn ta uống một ngụm canh chứ.”

Khánh Trần suy nghĩ, chờ Ương Ương ăn Long Ngư xong thì bưng nồi sang cho họ.

Ma Kinh Kinh nhìn vào trong nồi với ánh mắt mong chờ, ngay sau đó cảm thấy cạn lời. Hắn vô cùng đau đớn:

“Gì mà ăn sạch bách luôn vậy, ngươi bưng cái nồi này cho Đường Tăng uống, có lẽ hắn chẳng phá giới nổi luôn!”

Khánh Trần cười híp mắt:

“Phải, phải, phải.”

Đúng lúc này, cánh rừng ngoài bờ hồ bỗng có tiếng động.

Mọi người quay lại nhìn thì thấy trên đầu Zard nhú lên một gốc cây non, hắn cười ngờ nghệch:

“Giải quyết xong rồi, công của ta to nhất đấy. Tổng cộng bảy mươi sát thủ, một mình ta giết hơn năm mươi tên.”

“Lợi hại, lợi hại.”

Khánh Trần khen:

“...Nhưng mầm cây trên đầu ngươi là thế nào vậy?”

Zard cười nói:

“Ta tình cờ thấy nó trên đường nên hái một cây trên đầu luôn, thế nào, skin giới hạn của ta đẹp không?”

Khánh Trần:

“...Đẹp, nhưng tại sao ngươi lại cố chấp với việc trồng cây trên người mình thế?!”

Zard nói:

“Ta là dị năng giả hệ thổ, trên người không có cây thì trông cằn cỗi quá.”

Khánh Trần:

“???”

Logic quái quỷ gì vậy!?

Zard cười nói:

“Khà khà, yên tâm, nó không làm ta bị thương được đâu, cơ thể này của ta không có mạch máu, hai ngày sau là nó chết thôi. Đúng rồi, ta lập công thì có thể đưa ra một yêu cầu không?”

Khánh Trần sửng sốt, tại sao lại đưa ra yêu cầu với mình?

“Yêu cầu gì?”

Khánh Trần hỏi.

“Chụp ảnh chung và cùng nhau quay clip.”

Zard cười nói:

“Được không? Ngươi phải dùng khuôn mặt thật cơ.”

Khánh Trần suy nghĩ, diện mạo của hắn đã bại lộ từ lâu, quay clip cũng không sao, vì vậy hắn bèn đồng ý, đồng thời cũng khôi phục tượng mạo ban đầu.

Zard hào hứng chạy đến ngồi xuống cạnh hắn và mở điện thoại di động lên tự chụp, sau đó nói với Khánh Trần:

“Ta đủ tư cách gia nhập Bạch Trú rồi đúng không?”

Khánh Trần nhướng mày:

“...Đúng, đúng, đúng!”

Nhóm Ma Kinh Kinh cách đó không xa sửng sốt, bốn người há hốc mồm, ngơ ngác nhìn nhau đầy kinh ngạc.

Cái gì?

Bạch Trú!

Ma Kinh Kinh lại nhìn về phía Khánh Trần, thiếu niên ngồi yên lặng bên đống lửa chẳng phải là ông chủ Bạch Trú tiếng tăm lẫy lừng đó sao?

Thời gian đếm ngược kết thúc.

Trở về, thế giới chìm vào bóng tối.

---

Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:

🩸GEN CỦA TA VÔ HẠN TIẾN HÓA (BẢN DỊCH): Dị giới, đô thị, nâng cấp gen, hài hước, dị năng….🩸