Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1602: Nói Chuyện Sau Nhé




Vậy có phải điều đó đồng nghĩa với việc mình có thể hỏi thăm kẻ phản bội Zard về thông tin của vật cấm kỵ này không?

Về phần Ương Ương, nàng ăn luôn ở bờ hồ là được.

Lúc này, ảnh tử nhìn bốn xâu Long Ngư trong tay Khánh Khu, khóe mắt co giật, hắn nói với giọng điệu lạnh lùng:

“Địa chỉ.”

Nếu hắn biết Khánh Trần gọi một tiếng ca ca xong sẽ làm hắn bận như con mọn thì khi ấy hắn nên khâu miệng của Khánh Trần lại!

Hắn không cần làm anh như thế này!

Khánh Trần báo địa chỉ xong lại còn tươi cười:

“Nếu ta có ám ảnh chi môn thì ta sẽ đi làm nhân viên giao đồ ăn luôn, một mình ta có thể cân cả khu Thượng Tam, năng lực này thật là lợi hại.”

Ảnh tử nghiến răng nghiến lợi xoay người rời đi, nhả ra từng chữ:

“Đúng! Đúng! Đúng!”

Bây giờ Long Ngư trong hồ nhanh chóng giảm bớt.

Của cải mà tổ chức Kỵ Sĩ để dành mấy chục năm cho đời tiếp theo gần như bị Khánh Trần bắt hết ngay trong một lần.

Thành viên của tổ chức Bạch Trú, ai ai cũng được chín con Long Ngư, ai ai cũng có được mình đồng da sắt…

Nếu để cho người ngoài biết được thành viên của Bạch Trú có được đãi ngộ như vậy, e rằng sẽ hâm mộ đến mức chảy nước miếng.

Năng lực chịu đòn mạnh mẽ cùng với thính lực cực tốt, quả thật là những thứ mà mọi dị năng giả đều tha thiết mơ ước.

Nếu Bạch Trú tiếp tục phát triển. dù là một người bình thường thì sau khi ăn một đống đặc sản của khu cấm kỵ chưa biết chừng có thể hạ đo ván chiến sĩ gen cấp E.

Người nào người nấy đều là lính tinh nhuệ!

Mà thành viên của Bạch Trú ăn được đặc sản của nơi nào hoàn toàn phụ thuộc vào việc Khánh Trần đi đến đâu..

Thời gian trở về đếm ngược 3:00:00.

Thành phố số 10 của buổi đêm vẫn phần vinh và rực rỡ.

Khánh Nhất đi ra từ tòa cao ốc khu tình báo, tay hắn còn đang cầm điện thoại:

“Cái gì, ngươi nói tiên sinh cố ý nhờ người khác đến đưa một con Long Ngư cho ngươi? Vậy ngươi chẳng phải là ăn đủ chín con rồi à, mau nói cho ta biết ăn xong có cảm giác gì.”

Ở đầu dây bên kia, Lý Khác cười nói:

“Ngay khi vừa ăn xong, khung xương phát ra âm thanh rền vang, giống như có một con rồng ấm áp bơi lội trong xương cốt, giúp ta lột xác triệt để. Vốn dĩ, dạo trước bởi vì huấn luyện nội dung của sinh tử quan mà ngã gãy xương cổ tay, kết quả là sau khi ăn Long Ngư thì lập tức khỏi hẳn.”

Khánh Nhất cười:

“Chúc mừng ngươi, Long Ngư từ lâu đã không xuất hiện trên thị trường rồi, không ngờ tiên sinh lại cố ý đến khu cấm kỵ số 10 bắt một con cho ngươi. Thế tiên sinh đã về chưa?”

“Ta cũng không biết tiên sinh ở đâu, từ sau khi hắn bắt được thập thường thị, bên ta không còn có được tin tức của hắn.”

Lý Khác thở dài:

“Đúng rồi, bên chỗ ngươi thế nào rồi, thay tiên sinh đảm nhiệm chức thanh tra rồi thì gánh vác được không?”

Khánh Nhất cười nói:

“Đương nhiên là gánh vác được, vốn dĩ tiên sinh cũng đã chỉnh đốn khu tỉnh báo xong xuôi rồi, về cơ bản không có ai dám đối đầu với Khánh thị. Hơn nữa, bây giờ toàn bộ tổ chức điệp viên của Khánh thị đều biết ta là người được tiên sinh chống lưng, dù ta muốn làm gì thì đều có người giúp đỡ. Mấy ngày trước bên ta phải bắt một tên tội phạm chạy trốn, kết quả chưa bắt đầu tìm kiếm đã có người giao hắn cho ta…”

“Có thể xử lý được là tốt nhất.”

Lý Khác mỉm cười:

“Vân Kính thúc gọi ta rồi, nói chuyện sau nhé.”

“Ừ, mai trò chuyện tiếp.”

Khánh Nhất cúp điện thoại, sau đó ngồi vào xe công vụ trong sự hộ tống của nhân viên an ninh.

Khánh Nhất chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.

Hắn chưa nói với Lý Khác là hắn đang bị Khánh Hạnh theo dõi, mỗi ngày đối phương đều bố trí đều đặn một sự cố ngoài ý muốn cho hắn, khiến hắn khó lòng phòng bí.

Nhiều lần đối mặt với nguy hiểm, suýt nữa chết vì bất trắc.

Khánh Vân cũng không nhàn rỗi, hắn vẫn luôn liên lạc với ông trùm của các phe phái trong Khánh thị.

Hiện nay, ông lớn của dự án nguồn năng lượng và dự án công trình quân sự đều ủng hộ hắn.

Khánh Nhất cũng không nói cho Lý Khác biết là tuy tổ chức điệp viên giúp hắn nhưng Khánh thị không phải chỉ có tổ chức điệp viên mà còn có quân đội của các phe phái, công ty bảo vệ có tính chất lính đánh thuê, họ đều đang tạo áp lực cho hắn, cố ý gây rắc rối.

Sự trợ giúp của hắn đến từ nội bộ Khánh thị, áp lực cũng vậy.

Chỉ vì thanh thế của Khánh Trần hiện giờ cực kỳ lớn mạnh, cuộc chiến tranh giành vị trí ảnh tử bắt đầu mất cân bằng.

Những người đó không tìm được Khánh Trần, chỉ có thể nhằm vào Khánh Nhất.

Trong đêm tối, Khánh Nhất ngồi ghế sau của xe công vụ.

Giữa hàng ghế trước và hàng ghế sau là vách ngăn thủy tinh mờ, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của hắn.