Tiên sinh cố ý đi lấy Long Ngư cho Lý Khác, thế nhưng lại chẳng thèm gọi cho hắn một cú điện thoại nào.
Khánh Nhất thật lòng chúc mừng Lý Khác, họ là sư huynh đệ cùng bước ra từ biệt viện Thu Diệp, hắn cực kỳ quý trọng tình hữu nghị vượt qua rào cản gia tộc này.
Nhưng hắn cũng thật sự rất buồn, thậm chí hắn không thể cho bất kỳ ai nói về sự khó chịu của hắn lúc này.
Xe chạy về đến nhà, hắn xoa mặt để nụ cười của mình trông tự nhiên hơn một chút.
Hiện nay, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cũng có người theo dõi mọi hành động, mọi lời nói của hắn.
Bây giờ hắn đã thay thế Khánh Trần trở thành đại diện của Khánh thị ở khu tình báo, đồng thời cũng là đại diện cho Khánh Trần ở Khánh thị, hắn không thể làm tiên sinh mất mặt.
Hắn xuống xe và trở lại khu nhà cao cấp trên cao của mình.
Sau khi vào cửa, khi chỉ có hắn và quản giả, rốt cuộc hắn mới thả lỏng.
Quản gia là người của hắn, có thể tin tưởng hoàn toàn.
Quản gia thấp giọng hỏi:
“Thiếu gia, bữa khuya ngài muốn ăn gì?”
“Ta không muốn ăn gì cả, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Khánh Trần nói.
Hắn không đánh răng rửa mặt mà chỉ lết thân xác mệt mỏi về phòng ngủ, hôm nay hắn chẳng muốn làm gì cả, cũng không muốn nghĩ ngợi gì nữa.
Nhưng ngay khi hắn bảo quản gia lui ra và tiến vào phòng ngủ, hắn giật mình đứng sững ở cửa.
Trong phòng ngủ không một bóng người, trên mặt đất xuất hiện xâu Long Ngư chẳng biết đã bị đặt ở đó từ bao giờ, trên dây mây còn cố ý thắt nơ bướm, giống như một món quà được ai đó chuẩn bị cho hắn trong ngày lễ long trọng.
Tổng cộng chín con Long Ngư, đủ để hắn hoàn thành một lần thay xương đổi cốt.
Trong bóng tối, hai mắt của Khánh Trần lập lòe ánh sáng.
Hắn mỉm cười xách Long Ngư lên, hoàn toàn không quan tâm mùi tanh của Long Ngư.
Hắn rảo bước đến phòng khách và gọi quản gia tới:
“Làm một con cá cho ta, cá hấp, nhanh lên, làm ngay bây giờ! Những con khác cũng phải trông coi thật kỹ cho ta, phái một đội bảo vệ đến chuyên môn trông giữ!”
Quản gia sửng sốt, vừa rồi thiếu gia hãy còn mặt ủ mày chau, sao bây giờ đột nhiên “sáng bừng” lên vậy?!
…
Đêm khuya, tiểu đội tác chiến thần bí lại tiến vào khu cấm kỵ số 10, họ đã ở bên trong gần bốn tiếng.
Quan chỉ huy nhìn bản đồ đơn giản trong tay, họ đã rất gần hồ Long Ngư.
Hắn giơ tay ra hiệu.
Bảy mươi binh sĩ ở trong rừng cây lập tức bước chậm lại, đồng thời mau chóng chia thành mười tiểu đội chiến thuật, lần lượt tiến về phía trước trong bóng đêm.
Mỗi tiểu đội cách nhau 21 mét, đó là khoảng cách họ vừa có thể tránh cho toàn quân tập trung lại bị tiêu diệt trước sự tấn công của hỏa lực, lại vừa có thể chú ý đến mỗi một đội ngũ.
Một khi có đội ngũ bị tập kích, những người khác có thể nhanh chóng tiếp viện.
Các binh lính mặc quần áo màu đen, hòa lẫn vào trong bóng tối, ngay cả khuôn mặt cũng bôi thuốc màu màu đen và xanh sẫm…
Trên người họ không có bất kỳ ký hiệu gì về thân phận, nếu có người bị bắt thì cũng không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh lai lịch của họ.
Đây là một tiểu đội chuyên để giết người.
Thế nhưng ngay khi đang tiến về phía trước, trên người của một binh lính thuộc tiểu đội di chuyển sau cùng bỗng xuất hiện đất vàng bò từ dưới chân hắn lên trên giống như một con trăn.
Điều kỳ lạ là tên lính này không hề nhận ra được sự khác thường, phần đất ấy cực kỳ mềm mại, nhẹ như không có trọng lượng.
Cho đến khi con rắn đất quấn quanh cổ hắn, phần đuôi của nó đột nhiên tách ra, hóa thành một bàn tay kẹp chặt cổ hắn.
Bỗng nhiên, mặt đất lặng lẽ lún xuống, và tên lính đó cứ thế biến mất ngay ở chỗ đó, vĩnh viễn ngủ say dưới nền đất của khu cấm kỵ số 10.
Khi mỗi một tiểu đội tác chiến tiến về phía trước, binh sĩ đằng sau sẽ đặt tay lên vai của đồng đội đi đằng trước.
Trong tình huống bình thường, nếu đồng đội phía sau bị tấn công thì trong nháy mắt bàn tay của người đó rời khỏi vai của người đi trước sẽ bị phát hiện.
Thế nhưng người điều khiển đất vô cùng thông minh, ngay khi binh sĩ bị hắn kéo vào lòng đất, có một nắm đất vàng hóa thành bàn tay, thay thế binh sĩ kia tiếp tục đặt tay lên vai người phía trước.
Đồng đội đi đằng trước không hề nhận ra sự khác thường.
Sau đó, phần đất vàng vô ảnh vô hình lại giở trò cũ, nó lại cuốn lấy binh lính thứ hai từ dưới lên và kéo hắn vào lòng đất.
Trong hoàn cảnh tác chiến đặc biệt như rừng rậm, thủ đoạn giết người lặng yên không một tiếng động như rất khó đoán biết.
Thậm chí ngươi không biết rốt cuộc kẻ địch đang ở đâu.
Chẳng qua, sát thủ số một dưới trướng gia chủ Khánh thị đang ẩn nấp dưới mặt đất giết tên lính thứ hai xong thì không giết thêm người bằng cách cũ nữa.
Trước khi binh lính đằng trước không hề phát hiện ra điều khác thường.