Ảnh tử sửng sốt, thế này quả thật là sắp xếp đâu ra đó cho mình mà.
Khánh Trần nói:
“Đi nhanh về nhanh, được không?”
Ảnh tử đập lên đầu Khánh Trần một cái:
“Được, được, được...”
Khánh Trần ngớ ra, sao lại có thể vừa nói được được được vừa đánh người khác được chứ, hơn nữa còn không kích hoạt quy tắc.
Hắn im lặng vài giây:
“Ngươi không mặc quần lót.”
Ảnh tử đè Khánh Trần xuống đất tẩn cho một trận:
“Đúng, đúng, đúng!”
“Á đau đau đau đau đau!”
Khánh Trần ngu người, xong rồi, ở đây mình không dám cãi lại!
Còn đánh không lại đối phương!
Khánh Khu ở bên cạnh nhìn trời, giống như không có gì xảy ra.
Hắn thật sự không quản được việc ca ca đánh đệ đệ.
Hơn nữa, ông chủ hiện tại đánh ông chủ tương lai, cấp dưới như hắn quản được cái gì cơ chứ.
Nói thật, đây là lần đầu tiên Khánh Trần bị đè xuống đất đánh như thế này.
Không lâu trước khi ảnh tử nói mình là ca ca của hắn, hắn còn ngỡ là mơ.
Nhưng ngay sau đó, quan hệ giữa huynh trưởng và đệ đệ trở nên chân thực và thân thiết.
Giống như mọi đôi huynh đệ trên đời này, đệ đệ luôn là người bị ăn đòn.
“Ca, đừng đánh nữa! Á! Đau đau đau đau đua!”
Khánh Trần la lên.
Ảnh tử sững sờ, sau đó hắn vỗ bụi đất trên quần áo.
Hắn im lặng hồi lâu.
Nếu là đồ đệ của đệ đệ thì hắn đi tặng một con Long Ngư cũng không có gì to tát.
Hắn không trì hoãn thời gian nữa, lập tức đi vào rừng rậm, đeo khẩu trang màu đen lên, thừa dịp mấy người Ma Ma Kinh không chú ý tới, hắn mở ám ảnh chi môn rời đi.
...
Thành phố số 19, trong một căn hộ kín đáo, ám ảnh chi môn xuất hiện.
Người trong nhà đứng bật dậy, nói với giọng cung kính:
“Ông chủ, ngài có gì dặn dò sao?”
Ảnh tử im lặng vài giây:
“Không cần lo lắng, ta đến đưa cá thôi.”
Nói xong, hắn xách Long Ngư mở cửa căn hộ rồi nghênh ngang rời đi.
Để lại một mình điệp viên của tổ chức điệp viên đứng trong nhà với vẻ mặt mờ mịt.
Đưa cá? Từ bao giờ ông chủ ảnh tử lại nhàn rỗi như thế, đưa một con cá mà cũng cần đích thân hắn đi đưa ư?
Mấy chục phút sau, trong đại sảnh tầng 76 của khách sạn Vân Đỉnh, Lý Vân Kính đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở mắt ra nhìn chằm chằm vào người mặc đồ đen trước mặt.
Hắn lặng lẽ che trước mắt Lý Khác:
“Nếu lát nữa có nguy hiểm thì cứ mặc kệ ta, ngươi đi trước đi.”
Lý Vân Kính biết người mặc đồ đen, mũ đen, khẩu trang đen trước mặt là ai, nhưng không biết tại sao người này lại xuất hiện ở đây.
Mà ảnh tử dường như mỗi lần xuất hiện trên vũ đài Liên Bang đều đi kèm với mưa máu gió tanh.
Đối mặt với ảnh tử, dù là cao thủ như Lý Vân Kính cũng khó đoán trước được sự sống chết của mình.
Nhưng hắn vẫn sẵn sàng đứng trước mặt Lý Khác, che mưa che gió cho đối phương.
Lý Vân Kính nhìn ảnh tử:
“Hắn và ngươi không thù không oán, sẽ không cản đường Khánh thị.”
Thế nhưng ngay sau đó, ảnh tử nở nụ cười bất đắc dĩ và xác Long Ngư trong tay mình lên:
“Ta đến đưa cá, Lý Khắc, đây là con Long Ngư cuối cùng mà sư phụ ngươi nợ ngươi.”
Lý Khác ngẩn ra:
“Ngài làm gì sư phụ ta rồi?”
Ảnh tử cười híp mắt:
“Đánh một trận mà thôi, yên tâm, ta đánh hắn là việc nên làm.”
Nói xong, ảnh tử rời đi với tâm trạng vui vẻ.
…
Ám ảnh chi môn xuất hiện trong rừng cây của khu cấm kỵ số 10.
Ảnh tử vừa ngâm nga vừa đi về…
Tổ chức Kỵ Sĩ thì thế nào, tổ chức Kỵ Sĩ thì lợi hại lắm à?
Bây giờ ta đè thủ lĩnh đời tiếp theo của tôt chức Kỵ Sĩ các ngươi ra đánh, kết quả hắn vẫn phải nằm trên đất gọi ca ca đấy thôi?
Nghĩ vậy, ảnh tử cảm thấy vô cùng sung sướng.
Mấy người trong nhóm Ma Kinh Kinh nhìn hắn, rồi lại nhìn tay phải vừa rồi hãy còn cầm Long Ngư mà giờ đã trống không, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Tuy họ không nhìn thấy ảnh tử đi đâu nhưng cũng dần phát hiện ra điều khác thường.
Chỉ có điều họ không dám to gan lớn mật suy đoán thân phận của ảnh tử và Khánh Trần, suy cho cùng sự hiểu biết hạn chế trí tưởng tượng của họ.
Ai có thể ngờ được ảnh tử của Khánh thị tiếng tăm lừng lẫy ở Liên Bang và ông chủ Bạch Trú lại rỗi hơi kết bạn đi du lịch, chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc này câu cá chứ?
Bây giờ ảnh tử đã bắt đầu bung xõa, hoàn toàn không thèm quan tâm mấy người Ma Kinh KInh có phát hiện ra cái gì không.
Tin tức bên ngoài đều do hắn thả ra, hắn sợ cái gì chứ?
Hắn chỉ sợ những kẻ muốn giết Khánh Trần không chịu tới.
Ảnh tử trở lại bên hồ, chào hỏi với Khánh Trần:
“Ta về rồi, tiểu tử ngươi…”
Đang nói dở thì hắn thấy được mười mấy con Long Ngư bên cạnh Khánh Trần, còn cả Trương Mộng Thiên đang dùng dây mây bện thành dây thừng và Ương Ương đang hỗ trợ xâu đầu cá…
Đây quả thực là một dây chuyền sản xuất công nghiệp hoàn chỉnh.
Bỗng nhiên bàn tay non nớt của Trương Mộng Thiên bị dây mây siết chặt đến mức bật máu, nhưng Khánh Trần cứ như không trông thấy, cũng không quan tâm.
Mà ở bên kia, Ma Kinh Kinh và những người khác nhăn nhó, họ chẳng câu được cái gì cả.
Chương 1601:
Buồn vui là của riêng mỗi người, hai cô nàng Tiểu Vũ và Lý Mộng Vân trơ mắt nhìn Khánh Trần câu Long Ngư lên hết con này đến con khác, họ hoàn toàn chai lì rồi.
Đến cả một con, họ cũng không câu lên được.
Thật ra cũng không thể trách Ma Kinh Kinh và Dịch Văn Bác không có tài câu cá, dù sao Khánh Trần cũng câu bằng sạch Long Ngư ven hồ, họ không câu được cá cũng là chuyện hết sức bình thường.
Nếu họ câu được thì chứng tỏ kỹ thuật của Khánh Trần quá kém.
Khánh Trần không cho phép điều này xảy ra…
Khánh Trần quay đầu, mỉm cười nhìn ảnh tử.
Hắn nói:
“Ương Ương sắp xâu xong rồi, chín con thành một xâu, tổng cộng hai xâu, nhờ ngươi đi thêm chuyến nữa, đưa đến cho Trương Thiên Chân và Hồ Tiểu Ngưu ở thành phố số 18.”
Ảnh tử nhướng mày, hắn muốn xông lên đá Khánh Trần vào trong hồ, nhưng nghĩ lại vẫn là thôi.
Vì vậy hắn xách xâu Long Ngư vừa mới hoàn thành đi, cũng không nói gì.
Lúc này, tốc độ câu cá của Khánh Trần bắt đầu chậm lại.
Không phải là hắn lười biếng, mà bởi vì Long Ngư ven bờ đều bị hắn câu hết rồi, số Long Ngư còn lại đều nằm ở giữa hồ.
Bởi vì có bóng cây che phủ nên không thể thấy rõ rốt cuộc có cái gì dưới mặt hồ xanh biếc, cho dù uống trà Cảnh Sơn cũng không thấy được.
Vì vậy, sau khi xâu mấy con Long Ngư xong, Khánh Trần không tìm được những còn Long Ngư còn lại ở đâu nữa.
Nhóm Ma Kinh Kinh thấy mấy phút rồi mà Khánh Trần không câu được Long Ngư nữa thì thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cuối cùng người này cũng dừng lại.
Họ lặng lẽ dịch sang bên cạnh, dùng cành cây dài làm cần câu mới và quăng mạnh móc câu vào trong hồ.
Nhưng không chờ họ ngồi yên.
“Ương Ương, chỉ cho ta xem cá ở đâu?”
Khánh Trần ngồi ở ven hồ, nói.
Với năng lực của Khánh Trần quả thật không có cách nào câu cá với hiệu suất cao.
Nhưng Ương Ương lại là vua của nghề đánh cá, giống như ở biển Barents khi trước.
Ương Ương tìm Khánh Khu, hỏi hắn:
“Ngươi có thiết bị ngắm laser của súng trường tự động không?”
“Có.”
Khánh Khu đi lấy balo của mình và tháo thiết bị ngắm laser khỏi khẩu súng.
Sau đó Ương Ương cầm thiết bị ngắm laser, soi tia laser màu đỏ xuống mặt nước một cách tùy ý, Khánh Trần vung tay ném Con Rối Giật Dây năm mươi mét vào trong hồ, không ngờ một phát lại câu được hai con Long Ngư.
Ương Ương lại chỉ vào một chỗ, Khánh Trần lại câu lên được một con.
Hai người họ phối hợp ăn ý, khiến nhóm Ma Kinh Kinh ngớ người ra nhìn, Dịch Văn Bác nhỏ giọng nói:
“Thế này là gian lận mà đúng không, câu cá mà thôi, sao lại còn mang cả điều hướng laser thế chứ?!”
Ma Kinh Kinh lẩm bẩm:
“Ta cạn lời rồi!”
Họ không phải là tới bắt cá đúng không?
Rõ ràng là đến nhập hàng mà!
Mấy người nhìn một lát, Khánh Trần lại câu được hơn mười con Long Ngư nữa, bởi vì Ương Ương chỉ hướng cho hắn nên hắn gọi Khánh Khu đang canh gác bên cạnh tới xâu cá giúp mình.
Nhìn Khánh Khu thành thật ngồi xổm xâu cá.
Bấy giờ Ma Kinh Kinh và bạn bè mới sực nhận ra, Khánh Khu và hai người khác không phải là hướng dẫn viên du lịch, rõ ràng là cấp dưới…
Đương nhiên, họ vẫn chưa biết những người này rốt cuộc là cấp dưới với cấp bậc ra sao, nếu biết chỉ sợ sẽ kinh hãi đến mức rơi cằm.
Thật ra, nhiệm vụ của Khánh Khu là canh gác.
Nhưng Khánh Trần biết rõ Khánh Dã và Zard làm gì, có hai cao thủ cấp A ở đây thì dù có bao nhiêu kẻ đến thăm dò, hai người cũng có thể tiêu diệt ngay lập tức, không chừa lại mảnh vụn nào.
Đó là đội vệ sĩ mạnh nhất trong lịch sử mà ảnh tử chuẩn bị cho hắn, ngay cả gia chủ của các tập đoàn tài chính chưa chắc đã có được đãi ngộ này.
Trước kia, Lý Tư Duệ lão gia tử cũng chỉ có Lý Vân Kính đạt cấp A đi theo bên cạnh, tuy Lý Vân Kính mạnh hơn dị năng giả cấp A bình thường, gần như vượt qua ngưỡng cửa bán thần, nhưng dù sao cũng vẫn chỉ là cấp A.
Mà hiện giờ, cao thủ bên cạnh Khánh Trần có thể khiến gia chủ của các tập đoàn phải hâm mộ…
Khánh Trần bắt cá rất nhanh, như thế lại khổ ảnh tử.
Ảnh tử vừa mới đưa Long Ngư cho Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân xong, trở lại thì thấy Khánh Khu xách bốn xâu Long Ngư với vẻ mặt vô tội, lần lượt là đưa cho La Vạn Nhai, Nam Canh Thần, Lưu Đức Trụ, Lý Đồng Vân.
Ngoại trừ Giang Tuyết, Jinguji Maki và Ương Ương, gần như tất cả các thành viên của Bạch Trú đều được chín con Long Ngư.
Giang Tuyết không tham dự chiến đấu nên nàng không cần.
Tuy số lượng Long Ngư còn nhiều, nhưng không cần phải lãng phí.
Jinguji Maki ở thế giới ngoài, không có cách nào đưa cho cô bé được, Khánh Trần phải nghĩ cách mang Long Ngư về thế giới ngoài.
Hắn bỗng nghĩ đến một chuyện, Huyễn Vũ có năng lực mang theo vũ khí lớn về thế giới ngoài.
Lúc trước trong công viên hồ Vị Ương, Huyễn Vũ đã sử dụng máy bay không người lái của thế giới trong.