Hắn nói:
“Đương nhiên, Triền Xà Đằng không giết người, hút máu cũng chậm. Thậm chí nó còn tiết ra một loại chất lỏng có tác dụng gây tê, giảm đau, hạ sốt, giúp cho vết thương của vật chủ khép lại, có thể xem như một trạng thái cộng sinh.”
Trong lúc hắn nói chuyện, một con lợn rừng với một mầm cây mọc trên lưng chạy ngang qua trước mặt, hình ảnh vừa khủng bố vừa đáng yêu, trông cực kỳ mâu thuẫn.
Con lợn rừng ấy dừng lại nhìn họ một cái rồi tiếp tục chạy đi xa...
Zard ca ngợi:
“Ai có thể khước từ một skin bản giới hạn thú vị như thế chứ...”
Khánh Trần:
“???”
Trương Mộng Thiên:
“???”
Ma Kinh Kinh:
“???”
Sau đó Zard thế mà lại định đi hái nhánh cây trên thân cây kia đâm lên người mình, song bị ánh mắt của ảnh tử ngăn lại...
Giờ khắc này, Ma Kinh Kinh bỗng nhiên muốn đòi lại phí thuê hướng dẫn viên du lịch.
Khi đi tiếp, người dẫn đường đổi thành ảnh tử, dọc đường đi hắn giới thiệu rất nhiều hoa quả khô hữu dụng.
Nhưng Khánh Trần biết, hắn đang nói cho mình nghe, đối phương biết sau này mình nhất định sẽ còn trở lại khu cấm kỵ số 10, cho nên phải giúp mình hiểu biết đầy đủ về nơi này.
Hơn nữa, dường như ảnh tử rất quen thuộc nơi đây, Khánh Trần nghi ngờ, nếu ảnh tử không biết quy tắc thứ 4 thì làm sao hắn lại hiểu rõ khu cấm kỵ số 10 như thế được?
Trà Cảnh Sơn cũng được hái từ nơi này.
Dường như ảnh tử thấy được sự nghi hoặc của hắn, bèn thấp giọng cười nói:
“Ám ảnh chi môn hữu dụng lắm đấy, chỉ cần đến đây đương nhiên có thể từ từ thăm dò, tránh được mốc thời gian.”
Khánh Trần biết quy tắc thứ tư có hiệu lực về thời gian, sau 12 tiếng kể từ khi tiến vào quy tắc sẽ có hiệu lực.
Mà ảnh tử chỉ cần biết được điều kiện này là có thể dùng ám ảnh chi môn rời đi lúc 11 giờ 59 phút, sau đó lại quay trở lại.
Bởi vậy, khu cấm kỵ số 10 là cấm địa với những người khác, song lại không ngăn cản được ảnh tử.
Ảnh tử cười nói:
“Đừng lo, tuy ta đến đây nhiều lần nhưng không động đến Long Ngư của ngươi. Trên thực tế, đã hơn mười năm tổ chức Kỵ Sĩ chưa từng đến đây, Long Ngư cũng tích lũy được rất nhiều rồi, ta đoán Lý Thúc Đồng muốn tích góp cho thủ lĩnh Kỵ Sĩ đời tiếp theo làm vốn liếng, bây giờ vừa khéo lại thành vật trong túi ngươi.”
Vài tiếng sau, ảnh tử quen cửa quen nẻo đi đến hồ Long Ngư.
Hồ nước này khá kỳ lạ, trong cái hồ rộng lớn mọc lên mấy chục cái cây cao chọc trời không biết tên gọi, rễ cả chúng cắm sâu dưới nước, rậm rạp đan chéo nhau thành những ổ cá.
Mà cành lá của những gốc đại thụ cao chót vót kia phủ kín khoảng trời trên mặt hồ, chỉ có ánh nắng le lói chiếu trên mặt hồ xanh biếc, giống như những hằng tinh lấp lánh trong vũ trụ.
Mấy nghìn, mấy mươi nghìn chum sáng rọi nghiêng xuống, biến nơi đây trở thành cõi mộng.
“Đẹp lắm đúng không?”
Ảnh tử tán tụng.
Zard đáp:
“Phải, phải, phải.”
Ảnh tử lườm đối phương, không hiểu sao hắn cảm thấy mỹ cảm bỗng chốc bị phá hỏng…
Lúc này, Khánh Dã quan sát xung quanh với vẻ cảnh giác, sau đó trao đổi ánh mắt với Khánh Khu.
Họ phát hiện nơi này có dấu vết của con người xuất hiện không lâu, hơn nữa còn không ít.
Khánh Dã bảo Khánh Khu ở lại canh gác bờ hồ, còn mình thì kéo Zard đi theo dấu chân.
…
Nhóm Ma Kinh Kinh ném balo leo núi trên vai xuống bên bờ hồ với vẻ mặt hưng phấn, sau đó lấy cần câu rút gọn, dây câu và mồi câu từ trong balo ra.
Khu cấm kỵ số 10 nổi tiếng nhất với Long Ngư, đương nhiên họ có chuẩn bị mà đến.
Ở đây không thể xuống nước bắt cá, nếu xuống thật thì không biết có còn sống để mà lên bờ không nữa, vì vậy chỉ có thể câu cá.
Ma Kinh Kinh nói:
“Long Ngư rất khó câu, nhưng chỉ cần câu được một con thì chúng ta có đủ tiền vé đi về, câu được hai con trở lên là có thể kiếm tiền.”
Lúc họ đang nói chuyện, Khánh Trần đã dùng Con Rối Giật Dây kéo lên được một con.
Con Rối Giật Dây giống như mọc mắt trong nước vậy, cứ thả câu là chuẩn!
Ma Kinh Kinh:
“...”
Dịch Văn Bác:
“...”
Thậm chí họ còn không thấy Khánh Trần sử dụng lưỡi câu và mồi, hơn nữa khó có thể nhìn thấy sợi to gần như trong suốt của Con Rối Giật Dây, sau đó Khánh Trần câu được một con nữa...
Ma Kinh Kinh vội vàng ngồi yên chờ Long Ngư cắn câu.
Khánh Trần không để ý đến họ, hắn xách Long Ngư đến trước mặt ảnh tử:
“Giúp ta đưa cho Lý Khác, được không?”
Ảnh tử:
“...Được, được, được.”
Ảnh tử không thể nào ngờ được đệ đệ đứng trước mặt mình lại coi mình như nhân viên giao hàng!
Hắn nhướng mày:
“Ta cũng không biết Lý Khác ở đâu, sao đưa đi được?”
Khánh Trần:
“Phải, phải, phải...Tối qua ta gọi điện cho hắn, bây giờ hắn đang ở khách sạn Vân Đỉnh thành phố số 19 chờ ngươi, chắc chắn ngươi từng đến thành phố số 19 rồi, mở ám ảnh chi môn ra là có thể đi thẳng đến đó.”