Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1598: Xuất Phát




Lúc này, sĩ quan phụ tá để lộ đồng hồ đeo tay, chỉ thời gian trên đồng hồ, ý bảo: Sắp đến nửa đêm, phải hoàn thành quy tắc thứ hai.

Quy tắc thứ hai: Vào nửa đêm của ngày đầu tiên tiến vào, nói cho khu cấm kỵ một bí mật chỉ có một mình ngươi biết.

Trên thực tế, đến được nơi có Long Ngư cũng không quá nguy hiểm.

Đội trường gật đầu, hắn ra hiệu bằng tay, ngay lập tức tất cả mọi người phân tán, nhỏ giọng nói gì đó với không khí.

Một tên lính nhỏ giọng nói:

“Ta từng trộm đồ lót của hàng xóm.”

Hắn bỗng cảm thấy chân mình đau nhói, râm râm, giống như bị côn trùng độc cắn một cái.

Binh lính:

“???”

Hắn còn tưởng đây là bí mật không ai biết chứ!

Binh lính chết.

Một tên lính nói khẽ:

“Ta ngoại tình.”

Tên linh chết.

Còn có một tên lính khác thấp giọng, nói:

“Ta thích đàn ông.”

Hắn chết thẳng cẳng.

Đội trưởng sững sờ hồi lâu, lần này đi thực hiện nhiệm vụ, hắn đã xác nhận với binh lính với nhiều lần rằng họ có bí mật mà người khác không biết hay không.

Xác nhận người có bí mật mới có thể tiến vào khu cấm kỵ, còn một ít người không có bí mật thì ở lại trên khí cầu máy.

Kết quả, họ còn chưa trông thấy mục tiêu đâu mà đã chết mất bảy người trên đường rút lui!?

Tỷ lệ quân số suy giảm cao đến 10%!

“Dừng, dừng, dừng, đừng chửi bới lẫn nhau nữa có được không hả? Rốt cuộc chúng ta đến đây làm gì, chơi vậy là được rồi!”

Ma Kinh Kinh hét khàn cả giọng.

Khánh Trần:

“Được rồi…”

Ảnh tử:

“Được được…”

Mọi người đồng ý, ai nấy đều khát khô cả họng, chơi suốt sáu tiếng đúng là quá đủ rồi…

Cũng nên dừng lại thôi, trước khi quan hệ hữu hảo hòa thuận của mọi người hoàn toàn đổ vỡ…

Khánh Dã hỏi:

“Bây giờ là 11 giờ đêm rồi, chúng ta tiếp tục lên đường đến bờ hồ Ngư Long rồi mới cắm trại hay cắm trại ở đây luôn, ngày mai lại đi tiếp?”

Ma Kinh Kinh quay đầu nhìn phía sau với khuôn mặt không chút biểu cảm, cách họ mấy chục mét chính là ranh giới của khu cấm kỵ.

Hắn chậm rãi đi ra ngoài khu cấm kỵ, nói một cách bình tĩnh:

“Ta đề nghị chúng ta lùi ra bên ngoài khu cấm kỵ cắm trại trước đã, khi nào trời sáng thì xuất phát…”

Nói thật, đây là lần đầu tiên hắn đi thăm dò khu cấm kỵ kiểu này.

Đi vào sáu tiếng mà chỉ mới đi được mấy chục mét.

Long Ngư còn chưa thấy đâu mà người nào cũng bị ăn mắng không ít.

Thế này còn đi cái khỉ gì nữa, dứt khoát ở bên ngoài khu cấm kỵ ngủ một giấc rồi đi không tốt hơn à?! Hơn nữa làm vậy cũng có thể tránh cho việc phải nói ra bí mật ngay bây giờ, mọi người có đủ thời gian ra bên ngoài, suy nghĩ cẩn thận xem bí mật mình phải nói ra có sơ hở gì không, có thể bị ai đó biết không.

Có lẽ khu cấm kỵ cũng chưa từng gặp nhóm người nào dở hơi như thế này.

Thật ra, người xui xẻo nhất chính là Tiểu Mộng Thiên, tối hôm qua cõng balo leo núi rất lâu lại thành uổng công.

Khánh Trần và ảnh tử cũng cảm thấy xấu hổ:

“Ờ, vậy mọi người ra ngoài dựng trại một đêm trước đi đã, ha ha ha ha...nghỉ ngơi lấy sức!”

Mọi người lùi ra khỏi khu cấm kỵ số 10, nhóm lửa trại ngoài đó và quây quanh đống lửa, chờ đợi một ai đó phá vỡ bầu không khí gượng gạo này.

Họ không hề hay biết rằng có một đội ngũ lên kế hoạch ám sát Khánh Trần đã đi dạo một vòng trong khu cấm kỵ rồi trở ra.

Không chỉ có vậy còn xuất hiện tình trạng giảm quân số không tài nào giải thích được.

Đội trưởng của tiểu đội tác chiến hãy còn đang suy nghĩ xem nên giải thích với cấp trên thế nào về tình trạng quân số suy giảm trong lần hành động này, nên viết báo cáo chiến đấu như thế nào.

Nhóm Khánh Trần ngồi bên đống lửa, Ma Kinh Kinh nói:

“Dù sao ta cũng trả tiền thuê hướng dẫn viên du lịch, các ngươi có thể tôn trọng ta một chút không hả?”

Zard:

“Ờ đúng, đúng, đúng...”

Ma Kinh Kinh gào lên:

“Chúng ta đã ra ngoài rồi!”

Dịch Văn Bác nói một cách bình tĩnh:

“Chúng ta giao hẹn với nhau đi, không được công kích cá nhân nữa, được không? Mọi người đều muốn đi vào khu cấm kỵ số 10 làm giàu, đừng lãng phí thời gian nữa!”

“Ta đồng ý!”

Ảnh tử giơ tay.

“Ta cũng đồng ý!”

Khánh Trần cũng giơ tay.

Mấy người Zard thấy ông chủ cũng đã lên tiếng thì còn nói gì được nữa.

Bỗng nhiên Khánh Trần quay sang nói với Khánh Dã:

“Ngươi mang điện thoại vệ tinh đúng không, cho ta mượn gọi vài cuộc.”

Khánh Trần lập tức lấy điện thoại ra đưa cho Khánh Trần, thậm chí còn muốn Khánh Trần ký tên lên điện thoại vệ tinh cho mình.

Nhẫn nhịn.

Sáng sớm hôm sau, sau khi mọi người tỉnh ngủ thì lại lên đường.

Lần này không ai nói gì cả, tất cả mọi người đều im lặng và không người nào muốn khai chiến, bầu không khí vô cùng hài hòa.

Trên đường, ảnh tử chỉ vào một nụ hoa và nói:

“Thứ này tên là hoa Luyện Du, sau khi hoa héo tàn sẽ ra quả, mỗi quả đều lớn bằng nắm tay. Dầu được tinh luyện từ nó không có tác dụng phụ, khi ăn thơm hơn dầu lạc, cho nên gần như bị mọi người quên lãng. Trên thực tế, một ngày nào đó nếu con người thật sự có thể sống trong khu cấm kỵ, vậy thì không thiếu thức ăn.”

Nói xong, ảnh tử lại chỉ một nhánh cây mọc trên thân cây:

“Nhánh cây thoạt nhìn như cùng một thể với cái cây này, nhưng thực tế đây là một loài thực vật ký sinh, gọi là Triền Xà Đằng. Rễ của nó nhất định phải chui vào thân cây khác...hoặc là bám rễ lên động vật. Bởi vậy, ở khu cấm kỵ số 10 thỉnh thoảng ngươi sẽ nhìn thấy trên cơ thể của động vật mọc lên một gốc cây. Nếu muốn lấy nó xuống thì sẽ phải xé rách trăm mạch máu của cơ thể.”