“Đúng vậy, đều là di cốt của con người.”
Khánh Trần nói, rồi hắn nhìn về phía xa, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy vài bộ xương người.
Trên thân cây còn có vết máu do con người đánh nhau để lại.
Đặc điểm lớn nhất của khu cấm kỵ số 10 là trước nay chưa bao giờ thiếu người có dã tâm và những người muốn phát tài, cùng với linh hồn người chết và những kẻ chết oan.
Tuy khu cấm kỵ số 001 nguy hiểm hơn nhưng khá ít người đến đó, nếu mỗi ngày khu số 10 có 50 nghìn người đến thám hiểm thì số người đến khu cấm kỵ số 001 mỗi năm nhiều nhất cũng chỉ có một, hai nghìn người.
Bởi vậy, mặc dù khu cấm kỵ số 001 nguy hiểm nhất nhưng lại không phải nơi giết người nhiều nhất.
Nếu chia theo nhóm, vậy thì phần lớn người chết ở khu cấm kỵ số 001 đều là cao thủ xuất chúng và gan dạ.
Mà người chết ở khu cấm kỵ số 10 đều là những người muốn kiếm tiền bình thường, dị năng giả cấp thấp chiếm đa số.
Khánh Trần nhìn Ma Kinh Kinh:
“Bốn người các ngươi lo cho mình là được, đừng xen vào việc của người khác, hiểu chưa?”
Ma Kinh Kinh sửng sốt, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp:
“Được, được, được.”
Ảnh tử lại càng vui vẻ hơn.
Đột nhiên Khánh Trần quay sang nhìn hắn:
“Ngươi bị ngu à?”
Ánh tử nhướng mày:
“Phải, phải, phải…”
Tuy ảnh tử không sợ khu cấm kỵ, cùng lắm là vi phạm quy tắc thì mở ám ảnh chi môn rời đi là được.
Nhưng vấn đề là một khi vi phạm quy tắc, nếu muốn thoát khỏi tác dụng phụ về lại đây mà không bị tấn công thì phải chờ 24 tiếng.
Vậy thì sẽ bỏ lỡ rất nhiều chuyện thú vị.
Ảnh tử nhìn Khánh Trần:
“Có phải ngươi rất sùng bái ta không?”
Khánh Trân nhướng mày:
“Phải, phải, phải…”
Ảnh tử:
“Ngươi rất khâm phục ca ca này?”
Khánh Trần:
“Phải, phải, phải…”
Ảnh tử tươi cười hớn hở:
“Ta là ca ca tốt nhất trời đời đúng không?”
Khánh Trần:
“Phải, phải, phải...Ngươi có bệnh à?”
Ảnh tử:
“Phải, phải, phải…”
Khánh Dã và Khánh Khu ở bên cạnh cười khùng luôn rồi, lần đầu tiên hai người họ nhìn thấy boss ảnh tử nhà mình bị người ta chơi một vố như vậy.
Nhưng hai người họ chưa cười được bao lâu thì Zard xuất hiện từ phía sau, đập lên vai họ và cười nói:
“Hai người ăn phân à mà sao cười vui vẻ thế?”
Vẻ mặt của Khánh Dã và Khánh Khu khó coi như nuốt phải ruồi bọ:
“Phải, phải, phải…”
Cười người hôm trước hôm sau người cười, một khi bắt đầu chơi quy tắc này thì không một ai dừng lại được!
Mọi người cứ mỗi người một câu như thế cho đến 11 giờ tối.
Mọi người bước vào khu cấm kỵ số 10 lúc 6 giờ tối, đến 11 giờ vẫn đang đứng ở vùng giáp biên, hoàn toàn không di chuyển chút nào.
Đến cuối cùng, tất cả mọi người đều ngồi bệt xuống đất với vẻ không phục, bắt đầu vắt hết óc suy nghĩ mưu ma chước quỷ.
Gần như quên mất rốt cuộc họ đến đây để làm gì.
Bốn người Ma Kinh Kinh ngơ ngác nhìn nhau, ở một nơi nghiêm túc như khu cấm kỵ sao lại còn chơi đùa như thế này?
Mọi người nghiêm túc một chút có được hay không hả, đây là khu cấm kỵ số 10 giết người như ngóe đấy!
Có thể nghiêm chỉnh được không?
Trong đội ngũ này, ngoại trừ bốn người họ thì không có một ai nghiêm túc hết!
…
Ở bên kia, tiểu độ tác chiến thần bí đã cấp tốc tiến đến hồ có Long Ngư.
Họ dần dần đi chậm lại, lặng lẽ di chuyển tới gần.
Tất cả mọi người đều nín thở và giữ yên lặng.
Theo tình báo, mục đích của ông chủ Bạch Trú trong chuyến đi này là vì Long Ngư, chắc chắn hắn sẽ đi thẳng đến chỗ này.
Bỗng nhiên đội trưởng của đội ngũ đi đầu giơ cánh tay lên, ngay sau đó tất cả binh sĩ đều quỳ một chân xuống, giơ súng lên tiến vào trạng thái canh gác.
Nhện máy lít nha lít nhít bò xung quanh họ, phát ra âm thanh sột soạt trên mặt đất.
Một lát sau, khi nhện máy di chuyển đến ven hồ, binh lính chịu trách nhiệm khống chế nhện máy bỗng ngớ ra.
Ven hồ không có gì cả, thậm chí không có dấu vết sinh hoạt của loài người ở chỗ này, hoàn toàn không có gì cả!
Binh lính giơ tay ra hiệu, không phát hiện bất kỳ mục tiêu nào.
Đội trưởng ngẩn người, sao lại không có ai? Không phải hắn ở đây à?
Lẽ nào hắn gặp nguy hiểm nào đó, kiến lộ trình bị trì hoãn?
Hoặc là phát hiện ra hành động tiêu diệt thủ lĩnh của họ từ sớm?
Không có khả năng.
Đội trưởng dùng tay ra ám hiệu chiến thuật, hắn giơ hai ngón tay: Kế hoạch B, nếu không thấy mục tiêu xuất hiện gần Long Ngư thì rất có khả năng đối phương đến chỗ trồng trà Cảnh Sơn trước.
Nhưng họ không đủ thời gian, vài tiếng nữa quy tắc thứ tư chưa biết nội dung sẽ có hiệu lực, có lẽ đến lúc đó tất cả họ sẽ phải chết tại đây.
Nơi sản sinh Long Ngư nằm bên ngoài vùng trung tâm của khu cấm kỵ, còn trà Cảnh Sơn được trồng trong vùng trung tâm, thay vì đi vào tìm, không bằng ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ.
Vì vậy, đội trưởng muốn rút lui trước, sau đó ngày mai lại tiến vào.
Chắc chắn mục tiêu sẽ đến lấy Long Ngư, họ chỉ cần vào kiểm tra hằng ngày là được.