Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1596: Dặn Dò




Sĩ quan tiếp tục nói:

“Theo tình báo, hiện nay ông chủ của Bạch Trú chắc hẳn đã tiến vào khu cấm kỵ số 10, trước tiên chúng ta đi đến vị trí của Long Ngư, thả nhện trinh sát tiến hành tìm kiếm toàn diện. Trong số các mục tiêu nghi ngờ có hai dị năng giả cấp B, người đồng hành Khánh Chuẩn nghi là vệ sĩ cấp A, một khi tiếp xúc lập tức sử dụng chiến thuật A.”

Hắn nói tiếp:

“Hãy nhớ, mục tiêu cực kỳ tàn bạo, hễ phát sinh chiến đấu bất ngờ, ngay lập tức che chở người máy chiến tranh đột phá pham vi 100 mét xung quanh mục tiêu, không được chiến đấu cự ly xa.”

“Rõ.”

Một trung úy lên tiếng.

Sĩ quan nói:

“Gia tộc sẽ không thừa nhận hành động lần này, một khi các vị bị bắt, hãy nhớ đây là hành vi cá nhân của các ngươi, không hề liên quan đến gia tộc. Nếu thất tán với đội ngũ, chỉ có thể tự nghĩ cách trở về căn cứ.”

“Rõ!”

Các binh lính lớn tiếng đáp lại.

Nói xong, 36 người máy chiến tranh bước ra từ khí cầu máy, cùng các binh lính hùng hổ xông vào khu cấm kỵ số 10.

Tiếng thở dốc của quân sĩ khi chạy bộ, tiếng máy móc khi trục thủy lực hoạt động, âm thanh của kim loại khi báng súng lạnh lẽo va vào áo giáp khung xương trợ lực, hết thảy đan xen vào nhau.

Gần một trăm “Dã thú” lao vào chiến trường một cách cứng nhắc, với sự giúp đỡ của áo giáp khung xương trợ lực, dường như tất cả họ đều nhảy lên từng bước giống như di chuyển trên mặt trăng.

Nhện máy chui từ trong hòm ra như thủy triều, đi bên cạnh họ.

Họ phải tìm được con mồi, sau đó giết chết con mồi trước khi quy tắc thứ tư chưa rõ nội dung có hiệu lực.

Chỉ có 24 giờ.

“Nhớ rõ quy tắc chưa?”

Khánh Dã đứng ở rìa khu cấm kỵ số 10, dặn dò Ma Kinh Kinh:

“Nhất định phải nhớ ba quy tắc này, một khi bất cẩn vi phạm quy tắc thì chạy đến chỗ ta ngay lập tức. Đương nhiên, ta có thể bảo đảm nếu như có nguy hiểm đặc biệt thì các ngươi không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu chính các ngươi ngu ngốc tự tìm đường chết thì không ai giúp được các ngươi.”

Ma Kinh Kinh vội vàng gật đầu, hắn mua được hai quy tắc ở chợ đen, tương ứng với ba quy tắc mà Khánh Dã cho hắn biết lúc này.

Ít nhất, bây giờ xem ra hướng dẫn viên du lịch đáng tin.

Chuyến thám hiểm này một mặt là để họ tìm con đường kiếm tiền, mặt khác là thỏa mãn ham muốn thám hiểm của họ, bốn sinh viên đều là những người thích đi bộ du lịch, trước khi xuất hiện sự kiện xuyên không họ đã từng bộ hành ở Khả Khả Tây Lý trong lúc nghỉ hè, chỉ có điều chưa đi hết.

Trước khi vào khu cấm kỵ số 10, bốn người vừa sợ hãi lại vừa phấn khích.

Đây chính là khu cấm kỵ.

Rốt cuộc trong số tất cả những người du hành thời gian, chưa chắc có được mấy ai từng đến khu cấm kỵ.

Sau khi kết thúc chuyến đi này, những trải nghiệm ở khu cấm kỵ số 10 sẽ trở thành đề tài phong phú của họ với các bạn cùng lớp.

Tất cả bạn học sẽ quây quanh họ, nghe họ kể câu chuyện này.

Khánh Dã nhìn bốn người:

“Đi thôi, chú ý an toàn.”

Hắn dẫn đầu đi vào cánh rừng rậm rạp, ngay khoảnh khắc bước vào trong đó, nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống, tất cả mọi người cảm thấy giống như có một cơn gió lạnh lẽo thổi qua.

Đây là dấu hiệu chứng tỏ họ tiến vào khu cấm kỵ.

Khánh Trần treo balo leo núi của mình lên người Trương Mộng Thiên:

“Con đường ta lựa chọn giúp ngươi, ngươi không muốn, vậy nếu ngươi muốn đi con đường khác thì phải trả giá nhiều hơn. Nói thật, ta không kiến nghị ngươi thử con đường này, nhưng ngươi có cuộc đời của riêng mình, ngươi tự mình lựa chọn.”

“Ừm, ta biết.”

Trương Mộng Thiên gật đầu.

Nói rồi thằng bé theo sau Khánh Trần một cách khó khăn, vì balo leo núi quá nặng, hơi mất thăng bằng là ngã xuống ngay.

Nhưng dù bị ngã thì hắn cũng không nói gì, cứ bò dậy một cách khó nhọc.

Tiểu Vũ và Lý Mộng Vân ở bên cạnh trông thấy cảnh này, nhìn Trương Mộng Thiên cõng balo leo núi gần như còn cao hơn hắn, không kìm lòng được mà nói với Khánh Trần:

“Hắn mới bao lớn chứ, người lớn như ngươi sao lại để hắn cõng đồ nặng như thế hả, ngươi cõng không được à?”

Khánh Trần im lặng trong chốc lát:

“Phải, phải, phải…”

Ảnh tử sung sướng, bây giờ hắn cực kỳ thích xem người khác trách mắng Khánh Trần mà đối phương lại còn không thể cãi lão.

Quy tắc một, không được phép tranh cãi.

Đúng lúc này, Trương Mộng Thiê nhặt một chiếc xương đùi rơi trong bụi cỏ lên:

“Ông chủ, xương đùi của người, dưới đất còn một đống.”

Nói xong, hắn lại cầm một chiếc đầu lâu lên với nét mặt như thường.

Mấy người Tiểu Vũ thấy thế, suýt nữa sợ mất mật, họ kêu la oai oái.

Họ không hiểu tại sao một đứa bé trai thoạt nhìn rất vô hại kia lại có thể cầm xương người một cách dửng dưng như vậy.

Thằng bé không yếu ớt như họ tưởng tượng!

Nói thật, đến cả Khánh Trần đôi lúc cũng sẽ xem nhẹ điều này, Trương Mộng Thiên là một đứa trẻ có thể vật lộn để sống sót ở khu ổ chuột một mình, có lẽ đối phương còn nhìn thấy nhiều sự xấu xa của xã hội hơn cả hắn.