Có lẽ bây giờ bọn Ma Kinh Kinh còn không biết những người đang đứng ở đây là ai và nhờ những người này mà họ sẽ an toàn như thế nào.
Khánh Trần lặng lẽ cắt một vết thương trên ngón tay, sao đó nhân lúc bọn Ma Kinh Kinh không để ý mà bôi lên người họ một ít máu.
Sau đó hắn lại nặn ra mấy giọt náu rồi tiếp tục bôi lên người Ương Ương, Trương Mộng Thiên, bọn Khánh Dã và thủ lĩnh ảnh tử một ít máu.
Vốn dĩ hắn định thần không biết quỷ không hay bôi lên người những người này, nhưng đa phần những người này đều là cao thủ...
Hơn nữa ngoại trừ bọn Ma Kinh Kinh, tất cả những người này vẫn luôn chú ý đến hắn.
Thủ lĩnh ảnh tử giống như cười mà không cười nói:
"Cuối cùng thì ta cũng biết quy tắc cuối cùng của vùng cấm kỵ số 10 là gì rồi, khó trách chỉ có đám Kỵ Sĩ các ngươi mới có thể đi vào, khó trách những người khác đi vào liền bị đánh, khó trách ngay cả Kashima cũng không đoán được quy tắc này, khó trách ngươi không muốn nói cho ta biết. Kỵ Sĩ các ngươi thật bỉ ổi, tên cao thủ của Kashima đó cũng thật ngu xuẩn."
Theo lý thuyết, người mà Kỵ Sĩ mang vào đây chính là cao thủ của tập đoàn Kashima.
Dù Kỵ Sĩ có giữ bí mật chuyện này đến mức nào thì Kashima cũng không thể không biết gia tộc mình thiếu mất một người được, từ đó họ cũng có thể suy ra được người bị Kỵ Sĩ mang vào vùng cấm kỵ số 10 chính là người của mình.
Nếu đúng là như vậy thì ngươi quen thuộc với tên cao thủ đó nhất cũng là Kashima, nên người đoán được quy tắc đầu tiên phải là Kashima mới đúng.
Nhưng dù tập đoàn Kashima đã phái rất nhiều cao thủ đến đây dò xét thì cuối cùng vẫn không thể tìm ra quy tắc cuối cùng đó là gì.
Thậm chí có đôi khi Kashima cũng bắt đầu nghi ngờ, người bị Kỵ Sĩ mang vào vùng cấm kỵ này có đúng là cao thủ của họ không.
Thủ lĩnh ảnh tử cũng từng nghi ngờ chuyện này.
Mà cuối cùng thì thủ lĩnh ảnh tử cũng hiểu ra rồi...
Thường thì một quy tắc sẽ sinh ra dựa vào việc mà người đó thích nhất hoặc ghét nhất, vậy thì người mà vị cao thủ của Kashima khi còn sống ghét nhất sẽ là ai chứ.
Mẹ nó đương nhiên là những kẻ bắt hắn vào đây rồi!
Ví dụ như khi còn sống vị cao thủ đó thích ăn gà rán nhất, hoặc ghét nhảy múa nhất, hay khi còn sống ghét món ăn gì nhất, hoặc ghét lắp đặt bộ phận robot chẳng hạn...
Nhưng những sở thích hay những thứ hắn ghét đó sao có thể so với lòng hận thù đối với Kỵ Sĩ được!
Cho nên quy tắc thứ tư chính là, tất cả những người muốn vào vùng cấm kỵ đều phải mang theo máu của Kỵ Sĩ, phải dùng máu tươi của Kỵ Sĩ để đổi lấy một cơ hội đi vào.
Hắn hi vọng tất cả mọi người đi đuổi giết Kỵ Sĩ, hắn hi vọng máu tươi của Kỵ Sĩ sẽ trở thành thứ mà mọi người khao khát giống như thịt Đường Tăng.
Lí do thủ lĩnh ảnh tử nói vị cao thủ của Kashima ngu xuẩn chính là vì quy tắc này.
Đầu tiên là người khác rất khó đoán được quy tắc này, mà dù có người đoán được thì người bình thường cũng không thể lấy được máu tươi của Kỵ sĩ, cho nên người được lợi nhất lại chính là...Kỵ Sĩ.
Bởi vì Kỵ Sĩ sẽ luôn luôn thỏa mãn quy tắc này.
Cho nên, quy tắc cuối cùng của vùng cấm kỵ số 10 không những không thể trở thành vũ khí để hắn bào thù, mà còn giúp Kỵ Sĩ biến nơi này thành vườn rau.
Thủ lĩnh ảnh tử thở dài rồi nói:
"Người ngu xuẩn như vậy đáng bị trồng ở nơi này, chúng ta đi thôi."
…
Khu cấm kỵ số 10 trải dài gần trăm dặm, bắt đầu từ hồ Vân Cận ở phía tây, kết thúc với sông Bình Phong ở đằng đông.
Ngay chỗ ven hồ Vân Cận, ba chiếc khí cầu máy cấp Ất xóa số hiệu chiến đấu của quân đội yên lặng đỗ sát bên bờ.
Máy bay không người lái hình giọt nước bay ra từ tổ ong, nhanh chóng tiến hành canh gác trong vòng một km xung quanh.
Gần một trăm binh lính được huấn luyện nghiêm khắc xếp hàng đi ra từ khí cầu máy.
Tên lính đầu tiên giơ khiên chống bạo động.
Mà mỗi một binh lính sau lưng hắn đều đặt tay trái lên vai của đồng đội đằng trước, tay phải cầm súng, họng súng chĩa bốn hướng.
Đây là đội hình yểm hộ và tiến công tiêu chuẩn của lính đặc công, mỗi một người đều mặc áo giáp khung xương trợ lực với hình thức nửa bọc.
Họ là lực lượng đặc biệt với chi phí đầu tư bình quân đầu người cực cao, bình thường chỉ dùng để xâm nhập chiến trường chính diện hoặc là hành động cứu viện tinh nhuệ hay hành động tiêu diệt đầu não.
Hai ống thuốc biến đổi gen tốn 4 triệu, giá thành của áo giáp khung xương trợ lực là 1 triệu 300 nghìn, thiết bị truyền tin, nón bảo hiểm chiến thuật, áo giáp chiến thuật, vũ khí súng đạn, chi phí huấn luyện và những thứ khác tiêu tốn ước chừng 700 nghìn.
Nói cách khác, khi mỗi một binh sĩ chết đi thì tiểu đội tác chiến này sẽ tổn thất sáu triệu Liên Bang tệ, ấy là còn chưa tính tiền tuất.
Bởi vậy, hành động tác chiến có tên là “Cực Dạ” này có tiêu chuẩn cực cao.
Sau khi xác định xung quanh không có mai phục, vài sĩ quan đi ra từ khí cầu máy, một người trong số đó cầm một màn hình tinh thể lỏng tra xét tài liệu:
“Quy tắc chưa biết trong khu cấm kỵ số 10 sẽ bắt đầu có hiệu lực sau 24 tiếng kể từ khi tiến vào, vì vậy phải kết thúc cuộc chiến đấu trong vòng 24 tiếng.”