Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1594: Bốn Đồng Vàng




Zard, Khánh Dã, Khánh Khu.

Người đầu tiên là sát thủ mạnh nhất dưới chướng gia chủ Khánh thị.

Hai người còn lại đều là những tướng tài phụ trách quản lí đội quân hùng mạnh dưới chướng thủ lĩnh ảnh tử, vậy mà bây giờ ba người họ còn chạy đến vùng hoang dã này làm gì mà hướng dẫn viên du lịch? !

Cái này mẹ nó quá khoa trương đi!

Khánh Trần thầm nghĩ, gọi họ là đoàn hướng dẫn viên du lịch mạnh nhất liên bang cũng không quá đáng!

Hắn kinh ngạc nhìn thủ lĩnh ảnh tử, thủ lĩnh ảnh tử thấy hắn ngơ ngác thì cười nói:

"Như vậy mới xứng đi đại khai sát giới giúp em trai chứ, yên tâm, đoạn đường này dù Thần Minh có đến ta cũng giết cho ngươi xem."

Chuyến đi lần này, thủ lĩnh ảnh tử không mang quá nhiều tâm nguyện, không cần gì nhiều, chỉ cần để hắn đủ tư cách làm anh trai là được.

Ai muốn giết Khánh Trần, đều phải chết.

Đúng lúc này, Zard bỗng nhiệt tình chạy lại, sau đó hai tay hắn cùng nắm lấy tay phải Khánh Trần, sau đó ngập ngừng rất lâu mới nói:

"Nhập đội +1!"

Khánh Trần:

"..."

May mà lần này hắn không đi ra ngoài với gương mặt của Zard, nếu không thì có lẽ cảnh tượng bây giờ sẽ biến thành, hai người bốn mắt nhìn nhau á khẩu không nói được gì.

Thật may mắn.

Đúng lúc này, Ma Kinh Kinh bỗng nói:

"Xin chào, chúng ta mới là người thuê các ngươi."

"A, thật sao?"

Khánh Dã cười xoay đầu lại:

"Xin lỗi xin lỗi, nhận nhầm khách hàng, nhìn ngươi không giống khách hàng lắm...Ngươi đã mang tiền đến chưa?"

Dịch Văn Bác lập tức lấy ra ba đồng vàng:

"Đây là số còn lại."

"Rất tốt, lần này đi vào vùng cấm kỵ số 10, 11 người chúng ta nhất định sẽ thu hoạch được thật nhiều thứ.”

Khánh Dã vui sướng nói.

Zard:

"Ban ngày chúng ta có thể thăm dò vùng cấm kỵ, đến tối có thể tổ chức tiệc tối bên lửa trại, cuộc sống như vậy còn chuyện gì thoải mái hơn nữa?"

Ma Kinh Kinh trợn mắt há hốc mồm, không hiểu sao hắn chợt cảm thấy mình vừa vứt tiền qua cửa sổ rồi.

Đầu tiên, vốn dĩ các vùng cấm kỵ đã hung hiểm, hơn nữa vùng cấm kỵ số 10 còn là một trong những vùng cấm kỵ nổi tiếng là có nhiều sinh vật lợi hại, nên chắc chắn chuyến đi này sẽ rất nguy hiểm.

Vậy mà vừa rồi đối phương còn nói muốn tổ chức tiệc tối bên lửa trại.

Hắn không biết có thể sống sót ra ngoài đã là tốt lắm rồi sao.

Bọn Dịch Văn Bác vừa liếc nhìn ba người hướng dẫn viên du lịch phía xa vừa thì thầm to nhỏ với nhau:

"Nhìn họ chẳng đáng tin chút nào, hơn nữa những người đó cũng chẳng chuyên nghiệp chút nào nốt, xem ra chúng ta bị lừa tiền rồi."

Ma Kinh Kinh nhỏ giọng nói:

"Chúng ta thuê họ để họ đưa chúng ta vào vùng cấm kỵ, nhưng nếu chất lượng phục vụ của họ không giống như những gì họ nói thì dù chúng ta có chi thêm tiền cho họ thì những người đó cũng không thể đưa chúng ta vào sâu trong vùng cấm kỵ được."

Dịch Văn Bác nói:

"Hở? Không đúng, không phải chỉ có 4 người chúng ta trả tiền thuê họ sao, sao những người đó lại muốn dẫn theo cả tên Khí linh trên tàu nữa?"

Vì bây giờ họ vẫn không biết Khánh Trần tên là gì, nên tất cả đã âm thầm thống nhất gọi Khánh Trần là Khí linh, như vậy vừa không xúc phạm gì đến đối phương vừa hợp với hoàn cảnh.

Ma Kinh Kinh nói với Zard:

"Không phải chỉ có 4 người chúng ta thuê các ngươi thôi sao, sao ngươi lại muốn dẫn cả người khác theo? Không phải càng nhiều người càng đi chậm sao?"

Khánh Dã cười híp mắt nói:

"Không có chuyện gì, dẫn nhiều người hay ít người cũng như nhau cả thôi, hơn nữa, không phải càng nhiều người thì mới càng náo nhiệt sao."

Ma Kinh Kinh bị chọc tức:

"Ngươi nói vậy là có ý gì, không phải lúc đầu ngươi nói chỉ dẫn đường cho 4 người chúng ta thôi sao. Hơn nữa, tại sao 4 người họ không phải trả phí."

Thật ra thêm vài người cùng đi vào thám hiểm cũng không sao, vì dù sao thì con người cũng là động vật thích sống quần cư, hơn nữa, ngươi không cảm thấy tụ tập một đám hơn 10 người cùng ngồi xem phim ma so với một mình xem phim ma ít đáng sợ hơn sao.

Nhưng thứ khiến hắn khó chịu không phải tiền, mà là rõ ràng họ mới là người thuê, nhưng tại sao ba tên hướng dẫn viên du lịch lại nhiệt tình với đám người kia hơn.

Chờ chút, sao hai tên hướng dẫn viên du lịch kia lại bắt đầu chụp ảnh rồi? !

Cái quỷ gì vậy, không phải khi nào chuẩn bị đến cuối con đường thì mới đến lúc chụp ảnh lưu niệm sao.

Khánh Trần nhỏ giọng hỏi thủ lĩnh ảnh tử:

"Nếu chúng ta cứ đột nhiên gia nhập như thế này thì những người đó sẽ không đồng ý đâu."

Thủ lĩnh ảnh tử cười híp mắt nói:

"Tiền bạc có thể giải quyết rất nhiều vấn đề."

Lúc này, Khánh Dã lại lấy ra 4 đồng vàng, sau đó hắn nói với Ma Kinh Kinh: "

Như vậy đi, giảm cho các ngươi một đồng, nhưng ba người chúng ta sẽ dẫn thêm 4 người đó nữa, như vậy được chưa?"

Ma Kinh Kinh lập tức ngơ ngác, Tiểu Vũ thấy thế thì vội vàng nhận lấy đồng vàng:

"Được!"