Bởi vì môi trường xung quanh thủ lĩnh ảnh tử chỗ không hề yên bình chút nào, thậm chí người trong nhà còn nguy hiểm hơn cả người ngoài.
Khánh Trần không chỗ nương tựa nên hắn cũng không được phép cư xử như vậy.
Thế là khi hai người này tụ lại một chỗ mới xảy ra chuyện thú vị như vậy.
Cứ khi nào hai người bực bội đến bốc khói, Ương Ương sẽ tranh thủ bóc cam cho thủ lĩnh ảnh tử.
Thủ lĩnh ảnh tử lại nói:
"Ta không ăn, ngươi cho Khánh Trần ăn đi, ăn ngọt cho hắn nói ngọt thêm một chút, đừng suốt ngày cãi nhau với ta nữa!"
Ương Ương:
"..."
Trương Mộng Thiên đột nhiên nói:
"Bà chủ..."
"Khụ khụ.”
Ương Ương lặng lẽ đạp chân của Tiểu Mộng Thiên một chút, sau đó nhỏ giọng nói:
"Đừng xưng hô như thế, bình thường cứ gọi ta là gì Ương Ương là được."
Dù sao thì bây giờ thủ lĩnh ảnh tử cũng ở đây, nàng không thể để trưởng bối có ẩn tượng gì xấu về mình được.
Hai ngày này nàng cũng không dám nói gì bậy bạ!
Hơn nữa, vì bình thường Khánh Trần không để ý mấy chuyện này, nên nàng mới dám đùa giỡn một chút, nhưng bây giờ ở đây có trưởng bối nên nàng không thể không thu liễm một chút.
Lúc này đang là chạng vạng tối, Ương Ương thoáng nhìn đồng hồ trên cánh tay, thời gian đếm ngược 28:32:21.
Năm rưỡi chiều.
Ương Ương nhỏ giọng nói:
"Nếu chúng ta cứ thế xuống xe theo họ thì chẳng phải họ sẽ đề phòng chúng ta sao?"
Khánh Trần đứng dậy thu dọn đồ đạc:
"Không sao, ta sẽ xử lý, chuẩn bị xuống xe đi."
Sau đó hắn lại đi về phía cánh cửa đợi đoàn tàu tiếp tục đi vào hư vô, đợi đến khi còn cách vùng cấm kỵ số 10 20 cây số, đoàn tàu hơi nước lại tiếp tục dừng lại.
Cả bọn Khánh Trần lập tức nhảy khỏi tàu.
Bọn Ma Kinh Kinh ở phía sau đang định xuống xe thì chợt ngừng lại, cả đám thầm nghĩ, sao đám người này lại xuống tàu đúng lúc này?
Thế nhưng họ không thể vì thấy bọn Khánh Trần xuống xe mà không xuống được.
Cả bọn Ma Kinh Kinh thầm nghĩ, ở một nơi không có mấy dấu chân người như thế này, bất cứ người nào đi phía sau người khác đều rất dễ bị hiểu lầm là đang theo dõi đối phương.
Họ vừa đặt chân xuống xe, rõ ràng chưa hết 10 phút nhưng đoàn tàu hơi nước đã lại đi vào hư vô một lần nữa.
Như thể nó đang sợ ai đó lại lên xe một lần nữa vậy.
Cả bọn Ma Kinh Kinh ngơ ngác đứng nhìn:
"Thật kì lạ, rõ ràng vẫn chưa hết 10 phút mà, sao lần này đoàn tàu hơi nước lại xuất phát trước thời hạn?"
Đúng lúc này.
Khánh Trần đột nhiên quay đầu nhìn họ:
"A, sao các ngươi lại đi theo chúng ta?"
Trương Mộng Thiên thầm giật giật khóe miệng, hắn thầm tự nhủ, không ngờ ông chủ lại bỉ ổi như vậy.
Rõ ràng là họ nghe thấy đám người đó muốn xuống chỗ này, nên mới đi theo, nhưng không ngờ ông chủ hắn lại đảo ngược hoàn toàn mọi chuyện...
Nghe thấy Khánh Trần nói vậy, thủ lĩnh ảnh tử còn phối hợp nói:
"Đúng vậy, sao các ngươi lại đi theo chúng ta."
Bây giờ Ương Ương đã có thể khẳng định, không con nghi ngờ gì nữa, chắc chắn hai người này là anh em ruột.
Không thể nào là giả được.
Lúc này, bọn Ma Kinh Kinh đã hết đường chối cãi:
"Không phải chúng ta đi theo các ngươi, mà là ngay từ đầu chúng ta đã muốn xuống chỗ này! Nếu các ngươi không tin thì ta có bằng chứng, hướng dẫn viên du lịch của chúng ta đang đợi ở phía trước!"
"A, thật sao?"
Thủ lĩnh ảnh tử nói:
"Vậy quên đi, xem ra chuyện này chỉ là trùng hợp thôi."
Khánh Trần:
"Ừ, hiểu lầm các ngươi."
Sau đó, thủ lĩnh ảnh tử và Khánh Trần cùng thản nhiên đi về phía vùng cấm kỵ số 10 như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Không biết tên hướng dẫn viên du lịch có vấn đề gì hay không.”
Khánh Trần nhỏ giọng hỏi:
"Ngươi đã tiết lộ hành tung của chúng ta cho bao nhiêu nhà?"
Thủ lĩnh ảnh tử cười híp mắt nói:
"Yên tâm, tất cả những tổ chức có động cơ giết ngươi đều nhận được tin tức, ngay cả Hỏa Đường cũng nhận được."
"Lần sau trước khi nói những chuyện như thế này ngươi đừng cho thêm hai chữ yên tâm lên phía trước được không, như vậy làm sao ta có thể yên tâm được, chẳng may ngươi tự nhiên ngủ thì sao.”
Khánh Trần nói.
"Như vậy cũng tốt, cuộc đời ta chưa được người khác bảo hộ bao giờ.”
Thủ lĩnh ảnh tử đắc ý nói.
Lúc này, hai người đều thấy phía xa có ba cái lều vải, bên cạnh lều vải có 3 nguòi đang ngồi quanh một đống lửa nói chuyện.
Xem ra những người đó chính là hướng dẫn viên du lịch mà Ma Kinh Kinh nhắc đến.
Bọn Ma Kinh Kinh vừa thấy những người đó thì vui vẻ chạy lại:
"Này!"
Ba người trẻ tuổi kia thấy có người chạy về phía mình thì lập tức đứng dậy.
Nhưng không ngờ ba người trẻ tuổi đó không những không thèm tiếp đón bọn Ma Kinh Kinh, mà lướt qua họ, sau đó lao thẳng về phía Khánh Trần và thủ lĩnh ảnh tử.
Một người trong đó nhiệt tình nói:
"Có phải các ngươi muốn khám phá vùng cấm kỵ số 10 không, chúng ta là đoàn hướng dẫn viên du lịch chu đáo nhất, đương nhiên chất lượng phục vụ cũng là tốt nhất!"
Sau khi thấy rõ khuôn mặt của ba người này, Khánh Trần cảm thấy không còn gì để nói nữa rồi.