Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1592: Quỷ Kế Chi Xà




Thủ lĩnh ảnh tử cười nói:

"Trong khi những Bán Thần khác phải liều chết bao nhiêu lần thì mới trèo lên được vị trí đó, thì hắn chỉ cần ngồi không cũng có thể trở thành Bán Thần...Đương nhiên, thiên phú của hắn cũng vô cùng kinh khủng, nếu không thì hắn đã không thể trở thành siêu phàm giả đời đầu được rồi."

Khánh Trần cảm khái:

"Ta cảm thấy vị Bán Thần này là một người rất lãng mạn, thật ra trên những tuyến đường mà đoàn tàu hơi nước đi qua luôn có phong cảnh rất đẹp, sống một cuộc sống như vậy cũng không phải quá tệ."

Thủ lĩnh ảnh tử nghĩ một lúc rồi nói:

"Thật ra mọi chuyện không giống ngươi nghĩ lắm, nghe nói lúc đó Vương Tòng Dương vẫn luôn bị Nhâm Tiểu Túc của tổ chức Kỵ Sĩ các ngươi truy sát, có người còn nói, thật ra những tuyến đường mà đoàn tàu hơi nước đang đi bây giờ chính là tuyến đường mà hắn dùng để chạy trốn lúc trước."

Khánh Trần:

"..."

Xem ra câu chuyện này có vẻ vẫn còn ẩn chứa nhiều bí mật nữa.

Hắn quay đầu nhìn về phía sau, lúc này con mãng xà kia đã không con động đậy nữa, có lẽ mấy chục năm sau nơi này sẽ lại xuất hiện một vật cấm kỵ mới.

Trong buồng xe, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn.

Mọi người đều đang nghĩ, nếu có một ngày những vùng cấm kỵ như thế này bao trùm cả liên bang thì mọi thứ sẽ biến thành như thế nào.

Thủ lĩnh ảnh tử vừa cười vừa nói:

"Nhớ kỹ nơi này, 32 năm sau nhớ quay lại đây tìm vật cấm kỵ. Một sinh vật khủng bố như vậy chắc chắn sẽ sinh ra vật cấm kỵ."

Khánh Trần hỏi:

"Có phải vật cấm kỵ ACE-003 Quỷ Kế Chi Xà do loài rắn phân ra không?"

Thủ lĩnh ảnh tử lắc đầu:

"Không phải, nếu muốn biết xuất xứ của nó thì cứ hỏi các Kỵ Sĩ tiền bối của ngươi là được, nghe nói bây giờ thứ này đang ở trong vùng cấm kỵ số 002."

Khánh Trần thầm tự nhủ, ta biết nó đang ở trong vùng cấm kỵ số 002 nên mới hỏi thăm chứ...

Nếu cứ áp dụng truyền thống cách một đời lại thân một đời của Kỵ Sĩ thì có lẽ mình nên sớm mang tất cả đồ đệ đến chào hỏi các vị tiền bối ở vùng cấm kỵ số 002 mới được.

"Ngươi đã từng đến vùng cấm kỵ số 001 lần nào chưa?"

Khánh Trần đột nhiên hỏi.

Thủ lĩnh ảnh tử gật đầu:

"Ta chỉ có thể cho ngươi một lời khuyên duy nhất, đó là tuyệt đối đừng đi. Nơi đó không những có rất nhiều sinh vật cực kỳ khủng bố, mà còn có rất nhiều quy tắc, thậm chí những quy tắc đó còn được sắp xếp thành một hệ thống."

"Được xắp xếp thành hệ thống là có ý gì?"

Khánh Trần hiếu kỳ nói.

Thủ lĩnh ảnh tử nói:

"Có vẻ như nơi đó...Có người chuyên dùng những quy tắc đó để tạo ra một sân chơi vô cùng khổng lồ. Những quy tắc bên trong vùng cấm kỵ số 001 không phải điều bí mật gì, thậm chí bên trong nó còn có rất nhiều cột mốc khắc tên các quy tắc, nhưng dù ngươi biết quy tắc của nó thì cũng chưa chắc có thể sống sót bước ra khỏi đó. Cho đến bây giờ, chưa có ai biết điểm cuối cùng của trò chơi đó là cái gì."

"Nhưng sư phụ ta từng sống sót ra khỏi đó rồi mà.”

Khánh Trần hiếu kỳ nói.

Thủ lĩnh ảnh tử dở khóc dở cười:

"Sư phụ ngươi cũng phải mất nửa cái mạng mới có thể bước ra khỏi đó, hơn nữa hắn cũng không bước vào được vùng trung tâm."

Lúc này, đoàn tàu hơi nước đã lại vào hư vô, đến khi nó đi ra, mọi người đã bắt đầu nhìn thấy những ánh đèn le lói của thành phố số 13.

Các thành viên của Hội Phụ Huynh bắt đầu xuống xe, Vương Định Nghiệp vụng trộm chào tạm biệt Khánh Trần, sau đó lao về phía chiến trường của họ.

Khánh Trần thầm ghi nhớ thật kĩ gương mặt của mỗi người, bởi vì hắn không biết những người này có thể sống đến khi họ gặp lại nhau không nữa.

Thủ lĩnh ảnh tử nói:

"Rất nhanh thôi, các tập đoàn sẽ phát hiện ra các ngươi đang làm gì, đến lúc đó các ngươi sẽ chết rất nhiều người."

Đoàn tàu hơi nước lại tiếp tục đi vào hư vô, trạm tiếp theo chính là vùng cấm kỵ số 10.

"Rốt cục thì quy tắc cuối cùng của vùng cấm kỵ số 10 là gì?"

Thủ lĩnh ảnh tử hỏi.

"Không thể nói, đây là bí mật của Kỵ Sĩ, ngươi cũng không phải kỵ sĩ.”

Khánh Trần nói.

Thủ lĩnh ảnh tử nhướn mày:

"Ta là anh ruột của ngươi, hơn nữa còn giúp ngươi nhiều việc như vậy, vậy mà ngươi còn không chịu nói cho ta? Trả lại chỗ Cảnh Sơn Trà mà ngươi đã uống cho ta. Ngoài ra, vì không muốn Ương Ương không thể nhìn thấy thứ gì khác ngoài lực trường nên ta mới tặng một hộp cho nàng, cái này cũng phải tính lên đầu ngươi!"

"Làm gì có chuyện tặng đi rồi còn đòi lại quà, ngươi là trẻ con sao?"

Khánh Trần bi phẫn nói.

Thủ lĩnh ảnh tử:

"Rõ ràng khi còn bé ngươi đáng yêu như vậy, vậy mà bây giờ lại chẳng còn chút đáng yêu nào hết!"

Hai người vừa cãi nhau vừa chơi bài poker, trên trán mỗi người còn dán một đống giấy trắng.

Ương Ương ngồi một bên chống cằm hăng hái nhìn thủ lĩnh ảnh tử và Khánh Trần cãi nhau.

Rõ ràng cả hai đều là những nhân vật nổi tiếng liên bang, vậy mà bây giờ họ lại ngồi đây cãi nhau không khác gì trẻ con.

Nam nhân đúng là không bao giờ lớn được mà...

Nhưng thật ra cả thủ lĩnh ảnh tử hay Khánh Trần đều không có cơ hội bộc lộ bộ mặt trẻ con này của họ cho người khác.