Ương Ương không những không sợ mà còn lại gần quan sát:
"A, không biết mấy sinh vật này là gì, chúng...Có ăn ngon không?"
Khánh Trần: "..."
Khánh Trần thầm tự nhủ, xem ra vị cô nương này vẫn gan lớn như vậy, rõ ràng đối phương không coi những sinh vật trước mắt là những sinh vật nguy hiểm trong vùng cầm kỵ.
Mà thậm chí nàng còn coi chúng như những vật trang trí kì quái mà người ta thường xây dựng bên cạnh đường đi của cáp treo.
Nhưng vì khi đó ngươi biết những thứ đó là giả nên mới cảm thấy không có gì đáng sợ cả.
Mà bây giờ, tất cả những thứ bên ngoài xe đều là thật đều là thật.
Ương Ương lấy điện thoại di động ra, sau đó bật đèn flash để xem những sinh vật đang bám bên ngoài xe là cái gì, kết quả là đèn vừa mở lên, vô số con khỉ nhỏ với đôi mắt thật to, bộ lông màu vàng óng đều hiện lên, nhìn chúng không những không đáng sợ mà còn khá đáng yêu.
Chỉ có một điều kì lạ là trên đầu của tất cả những con khỉ này đều có sáu cái lỗ tai.
Ương Ương cười nói:
"Trông chúng đâu có đáng sợ chút nào, hơn nữa...Ngươi không thấy nhìn chúng thú vị hơn nhìn mấy vật trang trí bên cạnh cáp treo sao? Ta bỗng cảm thấy, mấy trò chơi mạo hiểm ở thế giới ngoài chẳng là gì so với việc ngồi trên đoàn tàu hơi nước này cả."
Thủ lĩnh ảnh tử cười nói:
"Ta càng ngày càng thích Ương Ương rồi đấy, những con khỉ nhỏ này tên là Lục Nhĩ Mi Hầu, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một số con khá lợi hại, nhưng đa phần chúng đều khá đáng yêu."
Ương Ương nhìn những con Lục Nhĩ Mi Hầu bên ngoài cửa sổ, trong số đám khỉ đó có một con đang dùng một tay bám lên tàu, tay còn lại thì cầm một con sâu khổng lồ dài gần nửa mét gặm như gặm mía.
Nhưng đúng lúc này, tất cả những con Lục Nhĩ Mi Hầu đang bám bên ngoài đoàn tàu bỗng buông tay khỏi tàu, sau đó mỗi con bám vào một cái rẽ xung quanh rồi nhảy ra xa.
Ương Ương kỳ quái nói:
"Hình như chúng đang sợ cái gì đó."
Tiểu Mộng Thiên đang ngồi tại chỗ run lẩy bẩy, nhưng sau khi thấy mọi người chẳng có vẻ sợ sệt gì nên đành cố gắng giả vờ như không có gì...
Một lúc sau, tiếng ầm ầm lại vang lên lần nữa, có vẻ đoàn tàu hơi nước vừa đi vào một cái hang.
Nhưng có vẻ vách tường của cái hang nay không làm bằng đá, vì mọi người đều thấy vách hang không hề đứng im mà còn đang nhúc nhích, thậm chí bọn Khánh Trần còn có thể nhìn thấy từng mạch máu rõ ràng trong hang.
Khánh Trần bỗng đứng dậy ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Chẳng lẽ đoàn tàu hơi nước vừa chui vào bụng của sinh vật nào đó? Nhưng làm gì có sinh vật nào khổng lồ như vậy?"
Cứ thử tưởng tượng mà xem, một sinh vật khổng lồ nào đó nằm há miệng ngay trên tuyến đường mà đoàn tàu hơi nước sẽ phải đi qua, sau đó đợi khi đoàn tàu đến, nó sẽ nuốt tất cả vào bụng.
Chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy khủng bố rồi.
Thủ lĩnh ảnh tử nhíu mày:
"Trước đây ta có nghe nói trong vùng cấm kỵ số 40 có một con mãng xà khổng lồ, xem ra sinh vật vừa nuốt đoàn tàu chính là nó."
Hắn vừa dứt lời, xung quanh đoàn tàu bắt đầu vang lên tiếng va đập, vách tường xung quanh họ bắt đầu co lại đè lên khoang tàu.
Mọi người trong xe bắt đầu hoảng sợ la hét, tất cả đều nghĩ mình sẽ chết ở chỗ này!
"Đừng lo lắng, đoàn tàu hơi nước vẫn chưa dừng lại.”
Thủ lĩnh ảnh tử chậm rãi nói.
Đúng lúc này, lớp kính ngoài cửa sổ bỗng bị nhuộm thành màu đỏ như thể trên trời đang đổ mưa máu.
Không ngờ đoàn tàu hơi nước cứ thế xuyên thẳng qua bức tường thịt, Khánh Trần vội vàng quay đầu về phía sau thì thấy một con mãng xà khổng lồ đang đau đớn quằn quại trên mặt đấu, trên đuôi nó có một lỗ thủng đang không ngừng chảy máu.
"Đoàn tàu hơi nước này cũng không phải dạng tầm thường.”
Khánh Trần rung động nói:
"Không ngờ nó lại có thể xuyên thẳng qua cơ thể con vật khủng bố như vây. Là ai đã phân ra một vậy cấm kỵ khủng bố như vậy?"
Thủ lĩnh ảnh tử cười nói:
"Trong tài liệu có ghi lại, một vị Bán Thần tên là Vương Tòng Dương đã phân ra nó, nhưng thanh danh của vị Bán Thần này cũng không tốt đẹp lắm."
"A? Hắn là người xấu sao?"
Khánh Trần hiếu kỳ nói.
"Hắn cũng không hẳn là người xấu.”
Thủ lĩnh ảnh tử tiếp tục nói:
"Vị Bán Thần tên là Vương Tòng Dương này là một trong những dị năng giả thức tỉnh sớm nhất, nhưng sau khi thức tỉnh đoàn tàu hơi nước, hắn không những không đi chiến đấu mà chỉ ngồi trên đoàn tàu hơi nước di chuyển qua lại giữa các thành phố để chuyển phát nhanh hoặc buôn lậu. Nghe nói cả đời hắn đều ngồi trên đoàn tàu hơi nước này để tránh né nguy hiểm, rõ ràng thực lực của hắn rất mạnh, nhưng cứ có chút gió thổi cỏ lay gì thì hắn sẽ lập tức chạy trốn, nhát chết đến mức mọi người còn đặt biệt danh cho hắn là Cẩu Thánh."