Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1590: Vùng Cấm Kỵ Số 40




"Đóng hết tất cả cửa sổ lại, mọi người giữ im lặng, không được phép tự ý hành động."

Từ lúc đặt chân lên đoàn tàu hơi nước, người nhà màu vàng Vương Định Nghiệp bắt đầu liên tục dặn dò, thậm chí hắn còn đi kiểm tra kĩ càng từng cái cửa sổ một trên tàu xem có vấn đề gì không, chu đáo chẳng khác gì tiếp viên hàng không trên máy bay, chỉ còn thiếu mỗi đi điều chỉnh chỗ tựa lưng và thu bàn cho người khác nữa thôi.

Ma Kinh Kinh hơi nghi hoặc hỏi:

"Có chuyện gì vậy, sắp có nguy hiểm gì sao?"

Vương Định Nghiệp cười nói:

"15 phút nữa, chúng ta sẽ bắt đầu tiến vào phạm vi hành lang Mân Nam, cũng chính là con đường duy nhất thông đến thành phố số 13, bởi vì hai bên đường có vùng cấm kỵ số 40 và 41 chặn đứng, hơn nữa hai vùng cấm kỵ này đã bao bọc toàn bộ thành phố số 13 nên đây cũng là con đường duy nhất thông đến thành phố, nhưng đoàn tàu hơi nước sẽ không đi qua con đường này mà sẽ xuyên qua vùng cấm kỵ số 40.”

Một thành viên khác của Hội Phụ Huynh nói:

"Tuy bây giờ chúng ta đều không biết vùng cấm kỵ số 40 có quy tắc gì, nhưng mọi người không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta đóng kín hết cửa sổ, sau đó trốn trong khoang tàu thì mọi chuyện sẽ được giải quyết."

"Cảm ơn đã nhắc nhở.”

Ma Kinh Kinh nhỏ giọng nói, tuy họ chọn đi con đường này, nhưng hướng dẫn viên du lịch lại không hề nhắc nhở chuyện này cho họ.

Nếu vừa rồi họ không đóng cửa sổ, nếu có độc trùng rắn kiến gì lẻn được vào thì có lẽ mọi người đều sẽ phải chết.

Sau 2 ngày tiếp xúc, bọn Ma Kinh Kinh đều cảm thấy, tất cả đám Vương Định Nghiệp đều là những người rất nhiệt tình hiếu khách, họ không những không kiểu căng mà còn thường xuyên đi nói chuyện với mọi người, thậm chí giúp đỡ họ.

Ma Kinh Kinh không ngờ ở thế giới trong vẫn còn những người tốt bụng như vậy, không tham lam như tên bán vé sợ mạnh hiếp yếu kia...

Lúc này, Dịch Văn Bác bỗng nói:

"Xem ra vị đại ca tên là Vương Định Nghiệp này là người rất tốt, hay bây giờ chúng ta đi nói với hắn chuyện vé xe, để xem hắn có giúp chúng ta đòi lại số tiền đó được không?"

Tiểu Vũ và Lý Mộng Vân lập tức sáng mắt lên:

"Ý kiến hay, bọn Vương Định Nghiệp đại ca chắc chắn sẽ giúp chúng ta đòi được tiền."

Dịch Văn Bác lập tức đứng dậy đi về phía Vương Định Nghiệp, sau đó hắn bắt đầu vừa thì thầm to nhỏ gì đó vừa thỉnh thoảng liếc nhìn về phía khoang tàu của bọn Khánh Trần.

Sau khi nghe hắn nói, sắc mặt của Vương Định Nghiệp bắt đầu trở nên cổ quái...

Cuối cùng thì hắn cũng biết được ba đồng vàng mà Khánh Trần đưa cho hắn đến từ đâu rồi.

"Xin lỗi, việc này chúng ta không giúp được.”

Vương Định Nghiệp lắc đầu:

"Vốn dĩ ai cũng biết nếu muốn đi đoàn tàu hơi nước đều phải trả tiền vé, số tiền đó các ngươi cứ coi như đã trả cho đoàn tàu hơi nước đi, đừng so đo làm gì nữa."

Dịch Văn Bác nghi ngờ nói:

"Vương Định Nghiệp đại ca, có phải trong số họ có cao thủ nên ngươi mới không dám động vào họ không?"

"Không phải không phải.”

Vương Định Nghiệp chợt nhớ đến mấy ngày trước Khánh Trần từng dặn dò phải giữ bí mật thân phận của hắn nên vội vàng chuyển chủ đề:

"Không phải họ có cao thủ, những người đó chỉ là người bình thường thôi, mau quay về chỗ ngồi đi, đoàn tàu sắp đi vào vùng cấm kỵ số 40 rồi. Không phải các ngươi muốn đến vùng cấm kỵ số 10 sao, sau khi vượt qua vùng cấm kỵ số 40, hình như chỉ cần đi thêm 1 ngày đường nữa là có thể đến nơi rồi."

Lúc này, mọi người đều quay ra ngoài cửa sổ nhìn khu rừng xanh um ngay phía trước.

Mỗi cái cây xanh ngoài kia đều cao cả trăm mét, trên mỗi thân cây đều có một đám rẽ lít nha lít nhít rủ xuống phía dưới.

Khi đoàn tàu hơi nước tiến lại gần, hàng trăm hàng nghìn con chim nhỏ hoảng sợ túa ra khỏi cánh rừng khiến bầu không khí yên tĩnh bỗng chốc trở nên ồn ào.

Tiếng ầm ầm vang lên, đoàn tàu hơi nước chính thức chui thẳng vào rừng rậm.

Mà bên trong khu rừng cũng có một đường hầm nho nhỏ trống trải uốn lượn dành riêng cho đoàn tàu hơi nước.

Lúc này đoàn tàu đang rung lắc như đi trên cáp treo, rung lắc mạnh đến mức mọi người phải bám chặt vào thành ghế thì mới không bị hất văng ra.

Ma Kinh Kinh vừa quay đầu nhìn về phía sau thì bỗng nhìn thấy một con vật gì đó màu đen đang leo lên buồng xe, sau đó con vật bắt đầu dùng đôi mắt xanh lè của nó quan sát mọi người đang ngồi trong xe.

Ánh mắt của nó dừng lại trên người Ma Kinh Kinh.

Tiếng loảng xoảng như tiếng kính vỡ bắt đầu vang lên, như thể con vật bên ngoài đã đập vỡ được khung cửa kính nào đó của đoàn tàu hơi nước vậy.

"A!"

Ma Kinh Kinh tưởng con vật bên ngoài đã chui được vào khoang tàu nên sợ hãi hét thất thanh.

Càng ngày càng có nhiều sinh vật bám vào đoàn tàu hơi nước, lúc này cả bên trong lẫn bên ngoài đoàn tàu đều tối như mực, chỉ có vài tia sáng nhẹ nhẹ phát ra từ những đôi mắt xanh lục ngoài cửa sổ.

So với bầu không khí căng thẳng của toa bên cạnh...