Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1589: Khánh Tầm




Hắn hỏi:

“Cái giá cho việc sư phụ ta bội ước là gì?”

Ảnh tử cười nói:

“Cái giá cho việc bội ước chính là đến phương bắc, giết Jindai Senaka và chế tạo hỗn loạn giúp Khánh thị. Lý Thúc Đồng đồng ý, chẳng qua là hắn mãi không tìm được cơ hội. Sau đó, cha cảm thấy hắn chiếm lợi lại không muốn giả trá, cho nên dùng ngươi, sáng tạo một cơ hội khiến hắn không có cách nào từ chối.”

“Đúng là tàn nhẫn.”

Khánh Trần than thở:

“Suýt nữa ta bị chơi chết rồi.”

“Cha của chúng ta rất tàn nhẫn, sau này ngươi sẽ biết.”

Ảnh tử nói, trông có vẻ thích thú:

“Trong mắt cha, Lý Thúc Đồng biến con trai mình thành Kỵ Sĩ, ấy là tổ chức Kỵ Sĩ được lợi, phá hỏng kế hoạch của ông ấy. Nhưng theo ta thấy, rõ ràng là Khánh thị chiếm của hời, Lý Thúc Đồng không chỉ trao cho ngươi tuyền thừa của Kỵ Sĩ mà còn cho ngươi Con Rối Giật Dây và Đại Phúc, thấy thế nào cũng là được hời mà, chẳng biết lão gia tử nghĩ sao, bây giờ vẫn còn giận Lý Thúc Đồng đấy.”

Chính vì lão gia tử ấy lo lắng Khánh Trần sau khi trở thành Kỵ Sĩ sẽ hoàn toàn thoát khỏi gia tộc.

Cho nên hắn mới nhẫn tâm đưa Khánh Trần đến căn cứ A02, dùng tính mạng của hơn chín trăm nhân viên tình báo Khánh thị, trao cho Khánh Trần lòng trung thành của gia tộc.

Trên thực tế, lão gia tử quả thật đã làm được.

Cho dù hiện tại Khánh Trần không có ý định trở về nắm giữ quyền lực thì trong lòng hắn cũng đã phần nào chấp nhận Khánh thị rồi.

Cho dù hắn rời khỏi Khánh thị thì cũng sẽ mang một nhóm người đi.

Mà những người này chắc chắn sẽ trở thành Khánh thị mới.

Tiểu Mộng Thiên và Ương Ương ngồi bên cạnh nghe họ nói chuyện mà như nghe kể chuyện truyền thuyết, cuộc trò chuyện này trải ra trước mặt họ sự thật về cuộc giao dịch của trung tâm quyền lực tối cao, không ai dám xen mồm, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Cuộc trò chuyện hôm nay giúp Khánh Trần cởi bỏ nhiều mối nghi ngờ.

Hắn vẫn còn một vấn đề cuối cùng:

“Cha là ai?”

Ảnh tử nói:

“Gia chủ của Khánh thị, Khánh Tầm.”

“Quả nhiên.”

Khánh Trần than thở:

“Thảo nào có nhiều người lót đường cho ta như vậy.”

“Này, này, này, ngươi nghĩ cái gì vậy, người lót đường cho ngươi là ta.”

Ảnh tử vỗ bàn, cười nói:

“Người ngươi phải cảm ơn là ta!”

“Cảm ơn.”

Khánh Trần nói một cách trịnh trọng, hắn biết ảnh tử đã giúp đỡ hắn rất nhiều, cho nên hắn nói ra hai chữ cảm ơn này từ tận lòng.

Ảnh tử thấy hắn nghiêm túc như thế, nhất thời cũng không biết nên nói gì. Đối phương xua tay:

“Đừng sến sẩm, chẳng vui chút nào.”

Khánh Trần hỏi:

“Ngươi từng nói mình tiêu hao một thế kỷ vì một người...Là cái người mà ngươi không thể quên ấy hả.”

Ảnh tử ngẩn ra:

“Đúng vậy.”

Khánh Trần không hỏi thêm nữa.

Ảnh tử nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn mở cửa ra, mặc cho gió lạnh rít gào ngoài kia quật vào mặt mình, giữa mày nhuộm phong sương:

“Vì ta làm theo cảm tính nên cha rất bất mãn với ta. Sau chuyện đó, với hắn ta chỉ là một kẻ thay thế tạm thời trước khi ngươi đến mà thôi, ta từng chán ghét thứ tình thân này, thậm chí muốn giết ngươi để hắn đau lòng. Tưởng tượng đến gương mặt vĩnh viễn không sợ hãi của hắn hiện lên vẻ đau đớn là ta cảm thấy thỏa mãn. Nhưng là Tiểu Trần, ngươi là đệ đệ của ta, ta không thể làm vậy với ngươi được. Lúc trước khi ngươi còn nằm trong tã lót, ta ôm ngươi, ngươi nhỏ xíu như thế, ta sợ chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay ngươi đi mất...Kết quả ngươi tiểu lên tay ta. Khi ngươi được nửa tuổi đã biết cười với ta, ngươi dùng bàn tay nho nhỏ cầm ngón trỏ của ta, sau đó kéo ta.”

Khánh Trần trợn trừng hai mắt, phong cách nói chuyện đột ngột thay đổi thế này là thế nào vậy.

Ương Ương nhìn ảnh tử với vẻ tò mò:

“Còn nữa không ạ, nói nhiều thêm đi.”

Khánh Trần vội đánh trống lảng:

“Thế trong một thế kỷ đó ngươi có từng hối hận không?”

Ảnh tử nói, giọng hắn hết sức bình tĩnh:

“Không hối hận. Thế giới rất công bằng, giới hạn tuổi thọ của người thức tỉnh năng lực thời gian đã được định trước, tất cả đều sẽ chết đi ở tuổi 150, mỗi một lần sử dụng năng lực đều sẽ tiêu hao tuổi thọ một lần. Hiện nay ta không còn bao nhiêu thời gian, nhưng trước nay chưa từng hối hận, ta cũng đã lên kế hoạch nên dùng phần còn lại của sinh mệnh như thế nào rồi.”

“Không hối hận là được.”

Khánh Trần nói:

“Thế lần này ngươi đi theo ta ra ngoài chơi rốt cuộc là muốn làm gì?”

Ảnh tử suy nghĩ, rồi nói:

“Ta phải dụ đám người muốn giết ngươi ra rồi giết hết toàn bộ.”

Với giọng điệu hờ hững, hắn đã quyết định số phận của rất nhiều người.

Kẻ làm ca ca này muốn thiếu đốt ngọn lửa sinh mệnh cuối cùng, tiến hành một cuộc giết chóc vì đệ đệ của mình trước khi ra đi.