Đối phương biết mình không còn sống được bao lâu, cho nên trước khi chết hắn phải giúp Khánh Trần giết hết kẻ địch, kéo theo bán thần hùng mạnh nhất trẻ hơn một đời chết chung.
Vì vậy, lúc trước ảnh tử mới nói bán thần của Trần thị có lẽ sẽ ra tay với Khánh Trần.
Không phải là có lẽ, mà con cá ảnh tử muốn dụ nó cắn câu chính là Trần Dư.
Ảnh tử nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nơi đó là cánh đồng hoang vu mênh mông vô tận, đường chân trời phía xa và mảnh trời xanh ngắt giao nhau, trên mặt đất là cây cối khô héo, thế giới trống trải tịch liêu.
Hắn ngẩn ngơ:
“Ban đầu khi người kia đến Khánh thị lựa chọn ngươi làm người chơi bản Alpha, ta không bằng lòng, ta nói ngươi còn nhỏ, lỡ như xảy ra chuyện gì bất trắc ở thế giới ngoài thì sao bây giờ, đến cả một người có thể bảo vệ ngươi cũng chẳng có lấy một ai. Nhưng cha của chúng ta không đồng ý, ông ấy nói nếu cách mạng nổ ra thì ta và ngươi đều có được huyết mạch của tổ tiên, nhất định phải chọn một người đi. Ta không đi, cho nên ngươi phải đi.”
Ảnh tử nói tiếp:
“Nếu đi thì sẽ bị người kia xóa hết tất cả ký ức. Nhưng lúc ấy ta đã có người không thể quên được, cho nên ta không thể đi...Xem xét từ phương diện này thì ta nợ ngươi rất nhiều.”
Khánh Trần sửng sốt, đây là lần đầu tiên ảnh tử thể hiện mặt dịu dàng của mình.
Thậm chí, hắn không ngờ một tên khốn bắt người để trồng trà sẽ có một mặt như thế.
Hơn nữa, những câu này để lộ tin tức vô cùng quan trọng, hắn và ảnh tử là huynh đệ ruột thịt.
Vậy người lựa chọn hắn trở thành người chơi bản Alpha là ai? Hiển nhiên đó cũng không phải là người của Khánh thị.
Ảnh tử nhìn vẻ kinh ngạc của hắn thì cười nói:
“Đệ đệ, bất ngờ lắm đúng không, ngươi vẫn còn một ca ca ruột thịt ở thế giới trong.”
Con ngươi của Khánh Trần co lại.
Ca ca, thảo nào ảnh tử lại đối xử với hắn tốt như vậy.
Thảo nào ảnh tử muốn giao nhân tâm của hệ thống tình báo của Khánh thị cho hắn.
Thảo nào hắn không phát hiện được một chút ác ý nào từ ảnh tử.
Không ngờ mình còn có một ca ca!
Khánh Trần im lặng.
Giờ phút này hắn không nói gì cả, tất nhiên ảnh tử sẽ vạch trần tấm màn che cuối cùng về bí ẩn thân thế cho hắn.
Ảnh tử nói:
“Xin lỗi, vốn dĩ phải là số kiếp do ta tiếp nhận, thế nhưng lại để ngươi phải gánh chịu. Những năm qua ta vẫn luôn chờ đợi sự xuất hiện của người du hành thời gian, thật ra khi ta phát hiện ra người du hành thời gian đầu tiên, ta vô cùng vui vẻ. Sau đó ta chờ đợi trong nhà tù số 18, vì mấy năm trước khi người kia lại đến Khánh thị lần nữa, ta đã lựa chọn nơi ngươi xuất hiện, chính là nhà tù số 18.”
Khánh Trần hỏi:
“Cho nên các ngươi và sư phụ ta giao dịch, để hắn nhận ta làm đồ đệ?”
Ảnh tử cười nói:
“Không, không, không, cuộc giao dịch thật sự là cha giúp Lý Thúc Đồng giải cứu bạn của hắn, điều kiện là hắn phải làm hai việc, việc đầu tiên là mở ra điều kiện sở hữu Bàn Cơ Thiên Địa cho cha, để vật cấm kỵ ACE – 002 xuất hiện lại một lần nữa. Việc thứ hai là muốn hắn giúp ngươi chế tạo chuyện chết giả, để ngươi trở thành ảnh tử chân chính.”
“Hả? Bàn Cờ Thiên Địa chẳng phải đang ở trong tay sư phụ của ta sao?”
Khánh Trần khá bất ngờ.
“Dĩ nhiên là không rồi.”
Hắn mỉm cười, nói tiếp:
“Lý Thúc Đồng hoàn thành điều kiện sở hữu sau đó rời đi, còn ta mở ám ảnh chi môn mang cha đến lấy đi bàn cờ ấy, tuy điều kiện là Lý Thúc Đồng tập hợp nhưng người đầu tiên tiếp xúc bàn cờ lại là cha của chúng ta.”
Khánh Trần suy tư:
“Vậy tức là việc sư phụ ta nhận ta làm đồ đệ không liên quan đến giao dịch?”
Ảnh tử nói:
“Mục đích chính của cuộc giao dịch này là để ngươi giả chết, thoát khỏi cuộc tranh đấu, có được cơ hội và không gian trưởng thành. Nhưng Lý Thúc Đồng bội ước, hắn không nên nhận ngươi làm đồ đệ, vì cha cũng không mong ngươi trở thành một Kỵ Sĩ. Lý tưởng của Kỵ Sĩ quá lãng mạn, rất có thể sẽ thoát ly tập đoàn tài chính... Sự thật chứng minh, đại đa sô Kỵ Sĩ xuất thân từ tập đoàn đều sẽ thoát khỏi ràng buộc của những tập đoàn ấy, tiến đến thế giới rộng lớn hơn. Bởi vậy cha còn vì chuyện này mà nổi giận, nói thật ta rất ít khi thấy ông ấy tức giận.”
Trong tình huống bình thường, chỉ khi nào mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát, con người mới có cảm xúc phẫn nộ.
Mà cuộc giao dịch này quả thật vì Lý Thúc Đồng tự tiện làm chủ, cho nên xuất hiện nhiều biến số hơn.
Khánh Trần thở dài, thảo nào lúc trước khi sư phụ đối diện với mình lại do dự lâu như thế.
Vì bội ước đương nhiên cũng phải có cái giá của nó.
Nhưng từng có một đoạn thời gian, Khánh Trần dù chắc chắn tình cảm giữa mình với sư phụ là thật sự nhưng vẫn sẽ kìm lòng không đặng mà suy nghĩ, liệu mình có phải thứ đi kèm trong một giao dịch nào đó.
Bây giờ xem ra, vì hắn, sư phụ đã trả giá còn nhiều hơn so với hắn tưởng tưởng.