Khánh Trần bật cười, hắn móc ba đồng vàng từ trong túi ra dúi vào tay Vương Định Nghiệp:
“Không phải là ta muốn vay tiền các ngươi, ta sợ các ngươi không đủ tiền tiêu ấy chứ. Các ngươi cũng coi như những người vất vả xây dựng và phát triển Hội phụ huynh chúng ta, đi ra ngoài tuyệt đối không thể chịu thiệt được, dạo này giá tiền thuốc men ở Liên Bang lại tăng lên, nếu trong số các ngươi có ai bị thương thì cũng có thể chừa lại chút tiền chữa bệnh. Ngoài ra, lấy tiền mua chút thuốc về tích trữ trước đi.”
Trong tương lai, khi các tập đoàn tài chính phát hiện ra tính uy hiếp của Hội phụ huynh, nhất định sẽ nghĩ cách chặn đứng toàn bộ vật tư của Hội phụ huynh.
Ngày ấy sẽ không quá xa, cho nên Khánh Trần yêu cầu bên phía La Vạn Nhai bắt đầu từ bây giờ phải có ý thức phân chia nhau ra mua thuốc từ các thành phố, sau đó tồn trữ ở nơi an toàn.
Cho dù thuốc sẽ hết hạn thì cũng không thể chờ đến khi cần dùng lại không có.
Đó cũng là phòng ngừa chu đáo.
Vào giờ phút này, Vương Định Nghiệp nhìn ba đồng vàng trong tay cảm thấy vô cùng cảm động, đây chính là Người Nhà!
Người Nhà thuần túy biết bao!
Ngồi Đoàn tàu hơi nước một chuyến, không những không tốn tiền mà còn lấy được ba đồng vàng!
Khánh Trần thấp giọng:
“Được rồi, mau về nghỉ ngơi dưỡng sức đi, sắp đến thành phố số 1 rồi, các ngươi còn phải tham gia một trận đánh ác liệt nữa đấy. Và đừng nhiệt tình với ta quá, ta che giấu thân phận, thân phận Người Nhà bị phát hiện thì không tiện hành động.”
“Được!”
Vương Định Nghiệp trở lại đội ngũ của mình ngồi xuống trong sự cảm động khôn xiết.
Bên kia, nhóm Ma Kinh Kinh nhìn cảnh này, họ không biết Khánh Trần quen biết những người kia, họ cũng không biết những người kia là thành viên của Hội phụ huynh.
Họ chỉ thấy Vương Định Nghiệp cầm hoa quả sang bên đó, sau đó Khánh Trần đưa cho hắn ba đồng vàng sáng lấp lánh…
Mấy người Ma Kinh Kinh đưa mắt nhìn nhau.
“Sao tên đó lại đưa đồng vàng cho những người kia?”
Dịch Văn Bác nói với vẻ nghi ngờ.
“Không biết, ta thấy hắn cầm trái cây sang đó là đổi được vàng về, ngươi nói xem chúng ta có thể đổi tiền vàng về như thế được không?”
Tiểu Vũ nói.
Việc này cũng tương tự câu chuyện rìu vàng, rìu bạc vậy, chỉ cần ngươi thành thật thì sẽ được báo đáp…
Nói thật, với sự hiểu biết của mình, họ không thể nào giải thích được tại sao trái cây có thể đổi được đồng vàng.
Dịch Văn Bác lập tức cầm một đống trái cây, đậu phộng đi đến chỗ Khánh Trần, hắn thả trái cây lên bàn của đối phương, nở nụ cười và nói:
“Chúng ta mang nhiều, chia sẻ cho các ngươi một ít.”
Nói xong, hắn yên lặng chờ đợi.
Khánh Trần ngẩng đầu nhìn hắn vài giây:
“Cảm ơn.”
Dịch Văn Bác đứng chờ tại chỗ một lúc...Hết rồi à? Đồng vàng đâu?
Khánh Trần cười híp mắt, hỏi:
“Còn việc gì không?”
“Không...không có gì.”
Dịch Văn Bác sững sờ hồi lâu rồi mới xoay người rời đi.
Chuyện quái gì vậy, không chỉ không lấy được đồng vàng mà còn mất luôn trái cây, mình làm thế không phải là hèn mọn hay sao?
Hắn trở lại chỗ ngồi, Ma Kinh Kinh nhỏ giọng hỏi:
“Có đổi được cái gì không?”
Mặt Dịch Văn Bác lạnh tanh:
“Đổi được hai tiếng cảm ơn.”
Thế nhưng đúng lúc này, đột nhiên có ba chiếc khí cầu máy bay từ phương xa nhanh chóng lướt qua, vượt Đoàn tàu hơi nước tiếp tục bay về phía nam.
Đó đều là khí cầu máy quân dụng cấp Át, hơn nữa còn chở cơ man là đạn dược.
Khánh Trần nhìn khí cầu máy phía xa:
“Lạ thật, trên thân ba chiếc khí cầu máy kia không phủ lớp sơn theo biên chế bộ đội, ở Liên Bang có khí cầu máy dân sự cấp Ất à?”
Khí cầu máy cấp Ất thuộc về quân đội, phải sơn số hiệu chiến đấu.
Ảnh tử cười híp mắt:
“Họ xóa số hiệu, đương nhiên là không muốn bị phát hiện ra là ai giết ngươi.”
“Giết ta?”
Khánh Trần ngớ ra:
“Sao họ biết hành tung của ta?”
...
Khánh Trần cau mày nhìn khí cầu máy cấp Ẩt, suy đoán Đoàn tàu hơi nước có thể chống lại được hỏa lực của chúng hay không.
Nhưng ba chiếc khí cầu máy cấp Ất kia tiếp tục bay về phía nam, không hề dừng lại.
Ảnh tử cười nói:
“Yên tâm, họ không biết ngươi đang ở trên Đoàn tàu hơi nước này, dù sao hành trình chỉ vừa mới bắt đầu, không thể để cho những người này làm mất hứng.”
Khán Trần hết nói nổi.
Lần này hắn rời đi một cách cực kỳ bí ẩn, thậm chí còn thay đổi cả diện mạo, cũng không đề cập đến tuyến đường với bất cứ ai.
Mà những gì ảnh tử đang nói rõ ràng là thừa nhận “Ta chính là nội gián”.
“Ngài bán đứng ta làm gì vậy.”
Khánh Trần thở dài.
“Yên tâm, ngươi chơi theo ý ngươi là được, sẽ không ai xảy ra chuyện.”
Ảnh tử mỉm cười.
Chẳng qua có thể nhận thấy được sát khí ẩn giấu trong giọng nói của hắn.
Khánh Trần sửng sốt, rốt cuộc hắn cũng biết ảnh tử muốn làm gì:
“Ngài muốn dùng ta làm mồi, giúp ta giết chết đám người muốn giết ta?”
Bây giờ xem ra, mục đích chính của ảnh tử trong chuyến đi lần này là giết người.