Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1586: Vay Tiền




Trong toa tàu, ảnh tử cười nói:

“Thật ra toàn bộ trà ta trồng đều được hái từ khu cấm kỵ số 10. Lúc đó Trần thị cũng gian manh lắm, họ biết khu cấm kỵ số 10 lắm vật báu, cũng biết quy tắc của nơi đó không thể chỉ có hai điều khoản, mà Hỏa Đường cũng chẳng thể tốt bụng bán quy tắc cho họ, thế là họ công bố hai quy tắc mua được ra.”

Ảnh tử nói:

“Hai quy tắc của khu cấm kỵ vừa được công bố đã lừa gạt rất nhiều người hoang dã, thợ săn hoang dã, dị năng giả của Liên Bang đi tìm khó báu, dẫn đến tử thương vô số, cuối cùng thử nghiệm ra được quy tắc thứ ba. Nhưng quy tắc thứ tư rốt cuộc là cái gì thì đến nay vẫn không ai biết được. Khánh Trần, quy tắc thứ tư là gì, nhất định sư phụ đã nói với ngươi.”

Khánh Trần nhìn đỉnh Đoàn tàu hơi nước:

“Cái gì? Ta cũng không biết gì cả.”

“Không sao.”

Ảnh tử nheo mắt:

“Tiểu Mộng Thiên là người bình thường, nếu hắn không biết quy tắc thì đi vào đó nhất định sẽ chết, sớm muộn gì ngươi cũng phải nói ra thôi, ta không vội.”

Khánh Trần đánh trống lảng:

“Rốt cuộc khu cấm kỵ số 10 được hình thành bằng cách nào?”

Ảnh tử cười nói:

“Khu cấm kỵ số 10 là một nơi vô cùng truyền ký, nó được hình thành bởi sự qua đời của một vị bán thần.”

“Bán thần nào cơ?”

Khánh Trần hỏi với giọng ngờ vực.

“Hồ Thuyết, người sáng lập tổ chức tình báo của Hồ thị.”

Ảnh tử nói:

“Hắn sống thọ chết già, chẳng qua là chọn chôn cất ở đó. Khu cấm kỵ số 10 được đánh số từ khá sớm, khi đó người của Liên Bang còn chưa biết dị năng giả cấp B trở lên sau khi chết sẽ hình thành khu cấm kỵ. Bởi vậy quy tắc thứ nhất được tạo ra bởi Hồ Thuyết, có người nói vì hắn khó tính nên không thích người khác cãi lời mình.”

“Quy tắc thứ hai do ai lập nên?”

Khánh Trần hỏi.

“Là một dị năng giả tên là Trương Bảo Căn, nghe nói hắn là trẻ mồ côi được Hồ Tuyết nhận nuôi, đồng thời cũng là chủ tịch hội đồng quản trị thứ hai của tổ chức tình báo Hồ thị sau Hồ Thuyết, sau khi chết hắn sai người an táng mình cạnh Hồ Thuyết, bầu bạn với ông lão có ơn tri ngộ với mình.”

Ảnh tử nói.

“Thế điều thứ ba?”

Khánh Trần cảm thấy kỳ lạ, kiểu người gì mới có thể đặt ra quy tắc mỗi ngày đều phải sát sinh.

Ảnh tử nói:

“Quy tắc thứ ba thì không biết là ai, chỉ nghe nói là một cao thủ cấp A đi làm giàu, bị quy tắc giết chết ở khu vực trung tâm...Từ điểm này ngươi cũng có thể thấy được trung tâm của khu cấm kỵ số 10 nguy hiểm đến mức nào.”

Mười khu cấm kỵ đầu tiên là mười khu vực nguy hiểm và khủng bố hàng đầu ở Liên Bang, chỉ cần lên mang tìm kiếm là có thể thấy được những câu chuyện truyền kỳ về cả mười khu cấm kỵ này, giống như những truyền thuyết về Bermuda, Lop Nur hay Côn Luân Hư đã tồn tại mấy trăm năm ở thế giới ngoài.

Đương nhiên, nguy hiểm nhất vẫn là khu cấm kỵ 001 và 002, mỗi năm có vô số người đến đó thám hiểm.

Kể từ khi xuất hiện sự kiện di chuyển vượt thời không, vì tò mò về thế giới trong nên những người du hành thời gian đều rất muốn đến những nơi này thám hiểm.

Hiện tại, các thành viên của Hội phụ huynh lên tàu hỏa trước đó bắt đầu chia sẻ thức ăn của mình ngay trong toa tàu, có người cho ảnh tử hai quả táo, một nắm hạt dưa, một quả quýt cùng với một quả chuối.

Thoạt nhìn giống như đi chơi vậy.

Không thể không nói là trông các thành viên bây giờ đều tràn trề sức sống, người nào người nấy đều phấn chấn, hào hứng.

Nhóm Ma Kinh Kinh nhìn cảnh này thì nhỏ giọng thì thầm:

“Những người này rốt cuộc có quan hệ thế nào vậy?”

Dịch Văn Bác lắc đầu:

“Không biết…”

Trong đó có thành viên thuộc nhà Vàng tên là Vương Định Nghiệp ngồi cạnh Khánh Trần nhỏ giọng nói:

“Vị người nhà này, người nhà Đen bảo ngươi đến tiếp ứng chúng ta, có còn dặn dò điều gì không?”

Tuy Hội phụ huynh phân chia tầng lớp rõ ràng, nhưng cương lĩnh tổ chức đề xuống người người bình đẳng, cho nên thành viên của nhà Vàng cũng không ra oai với Khánh Trần thuộc nhà Xanh Lam mà trái lại rất nhiệt tình với hắn.

Nguyên văn lời nói của La Vạn Nhai là:

“Hội phụ huynh giúp đỡ lẫn nhau, tất cả mọi người đều bình đẳng, các ngươi thuộc nhà Vàng không phải quan lại mà là người bảo vệ của Hội phụ huynh. Khi gặp phải nguy hiểm, các ngươi phải làm gương, xung phong xông lên, bảo vệ người nhà Xanh Lam, nhà Xanh Lá, nhà Trắng đằng sau…”

Nói chung, tạm thời Hội phụ huynh vẫn chưa có bệnh quan liêu của tổ chức lớn, vì tất cả mọi người đều là máu mới, cho nên bầu không khí cực kỳ hài hòa.

Về sau có lẽ sẽ biến chất, nhưng bây giờ thì chưa.

Khánh Trần cười nói:

“Các ngươi đến thành phố số 13 phát triển công ty quản lý tài sản đúng không?”

Vương Định Nghiệp mỉm cười:

“Đúng vậy.”

“Các ngươi mang theo nhiều tiền không?”

Khánh Trần hỏi.

“À thì…”

Vương Định Nghiệp cho rằng Khánh Trần muốn vay tiền, vì vậy nói với vẻ khó xử:

“Người nhà Đen nói thành phố số 22 có sự khởi sắc rồi, sau này cuộc sống sẽ tốt hơn. Nhưng mà bây giờ mọi người vẫn còn khổ quá, không có bao nhiêu tiền cả. Lần này dẫn mọi người lặn lội đi xa, đồng vàng là mọi người gom góp trang sức đổi được, hoa quả cũng là người nhà trong khu láng giềng đưa cho, may mà trên đường đi gặp được ngươi nên còn giữ lại được hơn mười đồng vàng...Vừa nãy ta định dùng mười mấy đồng vàng này đến thành phố số 13 mua ít vũ khí, nhưng nếu ngươi cần, ta...có thể chia cho ngươi một nửa! Dù sao ngươi cũng giúp bọn ta miễn được tiền vé.”