Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1583: Giá Cao




Từ trước đến giờ, Kỵ Sĩ vẫn luôn là những kẻ có thù tất báo.

Lúc trước Jindai từng động vào Kỵ Sĩ, kết quả là 12 Kỵ Sĩ đã gây ra rất nhiều tổn thất cho tập đoàn Jindai, thử hỏi một tổ chức có thù tất báo như vậy sao có thể bỏ qua cho kẻ thù của mình được, hơn nữa Lý Thúc Đồng còn là thủ lĩnh của Kỵ Sĩ nên đương nhiên hắn sẽ đứng ra báo thù cho sư huynh của mình.

Thủ lĩnh ảnh tử:

"Cho nên, khi Lý Thúc Đồng trở thành Bán Thần, hắn lập tức đi tìm Trần Truyền Chi, nhưng sau khi đánh cho đối phương trọng thương, hắn lại tha cho Trần Truyền Chi. Lúc đó nghe nói Trần Dư đã cầu xin tha thứ cho cha mình, hắn nói chỉ cần Lý Thúc Đồng tha cho cha hắn thì Trần thị sẽ nợ Kỵ Sĩ một nhân tình, tuy chuyện này có vẻ đã giải quyết xong nhưng dù sao thì nó cũng được tính là thù cũ."

"Tại sao Trần Truyền Chi lại muốn phá hủy tiền đồ của sư bá ta? Kỵ Sĩ đều là những người không ham quyền lực, sao hắn lại muốn hãm hại sư bá của ta.”

Khánh Trần hỏi.

"Có lẽ hắn sợ Trần Gia Chương sẽ trở thành Bán Thần trước hắn? Cũng có thể là hắn sợ danh tiếng của Trần Gia Chương quá cao sẽ dẫn đến Trần thị sụp đổ.”

Thủ lĩnh ảnh tử nói:

"Trong nội bộ gia tộc, không phải ngươi cứ nói không tranh giành thì người khác sẽ không đề phòng ngươi. Bây giờ, Trần Dư đã là Bán Thần, mà ngươi mới chỉ cấp B, trình độ không cần nói cũng biết."

"Sao ta lại cảm thấy ngài đang cười trên nỗi đau của người khác nhỉ?"

Khánh Trần không vui.

Thủ lĩnh ảnh tử vui vẻ cười nói:

"Nếu bây giờ Trần Dư đến giết ngươi thì ngươi có thể chống trả được sao?"

"Không đến mức đó đi, chẳng lẽ một vị Bán Thần lại đích thân đến giết ta?"

Khánh Trần sửng sốt hỏi.

"Ta không biết, dù sao thì người của Trần gia đều là những kẻ lòng dạ hẹp hòi...Trừ Ương Ương.”

Thủ lĩnh ảnh tử bổ sung một câu.

Ương Ương cười nói:

"Ta là người du hành, hơn nữa ta cũng chưa liên lạc với những nhân vật quan trọng của Trần thị bao giờ. Nhưng ta nghe nói, trong nhà có một nữ trưởng bối thường nói, Kỵ Sĩ đều là những kẻ không ra gì."

Thủ lĩnh ảnh tử buông tay:

"Ta cũng nghĩ như vậy."

Khánh Trần:

"..."

Trong buồng xe, không chỉ có mỗi đám Khánh Trần.

So với bầu không khí thoải mái bên phía bọn Khánh Trần, bên phía bọn Ma Kinh Kinh và Dịch Văn Bác lại vô cùng ngột ngạt.

Từ lúc lên xe đến giờ, họ vẫn luôn âm thầm quan sát bọn Khánh Trần.

Vốn dĩ lúc đầu họ còn lo bọn Khánh Trần sẽ cướp của giết người ngay trên xe, nhưng sau đó họ lại cảm thấy đám người kia không bình thường lắm...

Tiểu Vũ nói:

"Họ đều là người trẻ tuổi, thậm chí còn có cả phụ nữ và trẻ em, hơn nữa họ còn không có vũ khí, hay bây giờ chúng ta cướp lại chỗ tiền kia? Tất cả chúng ta đều đạt cấp D, hơn nữa Ma Kinh Kinh còn là chiến sĩ gen cấp C, như vậy thừa đủ để thắng họ rồi."

Ma Kinh Kinh thấp giọng nói:

"Đừng nói bậy, những người dám mang cả phụ nữ và trẻ em ra ngoài hoang dã đều không đơn giản, ta nghĩ chúng ta không nên manh động, coi chừng rước họa vào thân. Ngươi không thấy đứa trẻ và người phụ nữ kia đều rất gầy gò yếu ớt sao, những người dám mang họ đến đây sao có thể yếu ớt được."

Tiểu Vũ thầm nói:

"Ta thấy họ đâu có chỗ nào lợi hại..."

Dịch Văn Bác suy nghĩ một lát rồi hỏi:

"Trên người chúng ta còn mấy đồng vàng?"

Ma Kinh Kinh nói:

"Còn bốn đồng vàng, nhưng không phải chúng ta đã thỏa thuận với hướng dẫn viên du lịch rồi sao, nếu muốn vào vùng cấm kỵ số 10 thì nhất định phải trả cái giá này, nếu không thì sẽ không ai cho chúng ta vào. Yên tâm, trên đường đi nhất định ta sẽ ghi lại tuyến đường, nói không chừng chúng ta có thể nhờ vào hắn để biết các quy tắc trên đường, đến lúc đó có lẽ tự chúng ta cũng có thể đi được."

Vùng cấm kỵ số 10 nổi tiếng là nơi nhiều sản vật, trước đây nơi này nằm trong tay Hỏa Đường, có thể coi đây là vùng sản xuất của họ.

Hỏa Đường bán Long Ngư, Trường Sinh Hoa và Lục Sí Phi Nghĩ trong vùng cấm kỵ để lấy tiền.

Long Ngư bán cho những siêu phàm giả muốn cường hóa gân cốt.

Trường Sinh Hoa bán cho những công ty dược phẩm, tác dụng chủ yếu của nó là trì hoãn sự già yếu.

Lục Sí Phi Nghĩ dùng để ngâm rượu, có thể tráng dương.

Mỗi một loại đều có thể bán với cái giá rất cao.

Những năm đó Hỏa Đường tuy an phận ở một vùng đất nhỏ, nhưng lại rất dồi dào tài nguyên, giống như vùng Saudi ở thế giới ngoài vậy.

Nhưng sau đó không biết vì sao Hỏa Đường lại đột nhiên bán đi hai quy tắc của vùng cấm kỵ này, sau đó không bao giờ đến đây nữa.

Nhưng trong vùng cấm kỵ số 10 lại không phải chỉ có mỗi hai quy tắc, rất nhiều người đã mua quy tắc để đến đây "kiếm tiền" nhưng cuối cùng đều chết trong đó.

Có người nói nơi đó có một phần thuộc về Kỵ Sĩ, những không ai biết truyền thuyết này xuất phát từ đâu và có đúng hay không.