Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1584: Thể Hiện Thực Lực




Bây giờ vì số lượng dự trữ Trường Sinh Hoa trong các công ty dược phẩm đều không còn bao nhiêu, nên họ đã treo thưởng một số tiền khổng lồ cho những người hái được Trường Sinh Hoa, cũng vì lí do này nên có rất nhiều người đã đến vùng cấm kỵ số 10 để thử vận may xem có hái được Trường Sinh Hoa nào không.

Nhưng đúng lúc này, đoàn tàu hơi nước bỗng dừng lại.

Họ trơ mắt nhìn, một giây trước Khánh Trần còn đang trộn bài poker, một giây sau hắn đã xuất hiện ở cửa khoang để đi bán vé.

"Nhường đường nhường đường.”

Khánh Trần lướt qua bên người họ.

Ma Kinh Kinh và Dịch Văn Bác liếc nhìn nhau, xem ra họ đều đã xác nhận trên người Khánh Trần không có vũ khí.

Nhưng lần này cửa vừa mở ra, Khánh Trần đã ngẩn người, bởi vì lúc này bên cạnh đoàn tàu hơi nước có hơn mười người, tuy bên ngoài họ nhìn khá bình thường, nhưng tất cả đều được trang bị vũ khí.

Nhưng vấn đề mấu chốt ở đây là Khánh Trần đều biết những người này.

Nói chính xác hơn thì La Vạn Nhai đã từng gửi tư liệu của họ cho hắn, tất cả những người này đều là người nhà màu lam trở lên.

Tất cả hơn mười người đang đứng đây đều là thành viên của Hội Phụ Huynh!

Chờ chút, xem ra sau khi tích lũy kinh nghiệm ở thành phố số 22, La Vạn Nhai đã phái những người này đến thành phố số 13 ở phương nam để tiến hành thí điểm "Vật nghiệp cải tạo", bởi vì chỉ có một con đường dẫn đến thành phố số 13, nhưng hai bên con đường đó lại bị hai vùng cấm kỵ giới hạn nên người ta gọi nó là Mân Nam hành lang.

Nơi đó đã bị quân đội của Trần thị bố trí rất nhiều phòng tuyến, chỉ có đoàn tàu hơi nước mới có thể thần không biết quỷ không hay xuyên qua hai vùng cấm kỵ để đến thành phố số 13.

Mà trong số những thành viên này còn có hai người nhà màu vàng đã đạt đến cấp C!

Không sai, La Vạn Nhai hành động rất nhanh, xem ra người này đang cố gắng phấn đấu để đạt được mục tiêu của hắn.

Khánh Trần cười híp mắt nói với những thành viên trước mặt:

"Mọi người lên tàu đi, có ta ở đây, mọi người không cần thanh toán vé tàu."

Tuy kiếm được tiền rất vui vẻ, nhưng có thể tiết kiệm tiền cho tổ chức của mình cũng mang lại niềm vui không kém!

Người nhà màu vàng dẫn đầu chần chừ hỏi:

"Ta nghe nói muốn lên đoàn tàu hơi nước phải trả tiền."

Khánh Trần cười nói:

"Không cần, có ta ở đây các ngươi không cần trả tiền, mau lên đây đi."

Mọi người quay sang nhìn nhau, từ trước đến giờ họ chưa từng nghe nói đoàn tàu hơi nước có khí linh mà?

Khánh Trần thấy các thành viên của Hội Phụ Huynh không dám lên tàu thì thấp giọng nói:

"Ta là một người nhà màu lam, lão La đã từng cho ta xem tư liệu của các ngươi, ta đến đây để tiếp ứng các ngươi, lên tàu đi. Đừng nói gì cả, trên xe có người ngoài."

Mọi người lập tức sáng mắt lên, hóa ra người này cũng là thành viên của tổ chức!

Đám người nối đuôi nhau mà vào, sau đó lần lượt ngồi xuống.

Bọn Ma Kinh Kinh ngơ ngác nhìn nhau:

"Sao lần này hắn lại không thu tiền?"

Tiểu Vũ thấp giọng nói:

"Còn không phải vì số lượng đám người đó nhiều hơn, cho nên không dám thu thôi, ngươi không thấy hắn đang cười nịnh nọt họ à, tên này rõ ràng là sợ mạnh hiếp yếu!"

Khánh Trần cảm thấy tổ chức chính là tài sản của hắn, mà bây giờ có 13 người của Hội Phụ Huynh đến đây, tương đương với việc hắn có thể tiết kiệm cho Hội Phụ Huynh 13 đồng vàng.

Hơn nữa, những thành viên của Hội Phụ Huynh đến đây để chuẩn bị mở rộng lãnh thổ, hắn có thể không vui sao?

Cho nên hắn mới cười sáng lạn như vậy.

Nhưng trong mắt bọn Tiểu Vũ, nhìn hắn chẳng khác nào đang cười nịnh nọt người khác cả.

Bốn người tụ lại một chỗ bàn tán:

"Hay bây giờ chúng ta cũng đi thể hiện thực lực đến tên sợ mạnh hiếp yếu đó biết đường mà trả lại tiền cho chúng ta!"

"Làm sao mới thể hiện được thực lực bây giờ?"

Ma Kinh Kinh nghi ngờ nói:

"Hay bây giờ chúng ta đánh một trận với hắn, sau đó cướp tiền về?"

"Những chuyện không cần dùng đến bạo lực thì tốt nhất đừng dùng đến nó. Hay chúng ta dùng biện pháp trực tiếp hơn một chút, đến nói thẳng thực lực của mình cho họ.”

Dịch Văn Bác suy tư nói:

"Tiền của chúng ta không phải tự nhiên mà có, nếu có thể cướp được về thì càng tốt, mà cấp bậc của ngươi cũng có thể coi là người nổi bật trên hoang dã."

Ma Kinh Kinh gật đầu, sau đó hắn liền đứng dậy đi về phía Khánh Trần.

Sau khi đến sau lưng thủ lĩnh ảnh tử, Ương Ương, Khánh Trần và Trương Mộng Thiên, hắn liền cúi người nhỏ giọng nói:

"Ta là chiến sĩ gen cấp C."

Ba người thủ lĩnh ảnh tử quay sang nhìn nhau, Khánh Trần suy tư hai giây rồi nói:

"Ừm...Có chuyện gì sao?"

"Không có...Không có việc gì.”

Ma Kinh Kinh xoay người đi về chỗ cũ.

Bọn Ương Ương đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao tự dưng người này lại chạy đến nói ra thực lực của mình, chẳng lẽ hắn muốn thể hiện điểm yếu...?