"Cực kỳ yếu ớt.”
Ương Ương lo lắng nói.
Khánh Trần thở dài.
Cuối cùng thì hắn cũng biết vì sao thủ lĩnh ảnh tử lại đi chuyến này rồi.
Mười phút đồng hồ trôi qua, thủ lĩnh ảnh bỗng mở mắt, sau đó giả vờ như không có chuyện gì cười tủm tỉm nhìn mọi người:
"Lo cho ta sao?"
"Đúng.”
Khánh Trần nghiêm túc nói:
"Ở thế giới ngoài ta đã không còn người thân nào, ngài là một trong số thân nhân hiếm hoi của ta ở thế giới trong, nói không lo lắng gì là giả."
Lúc mới quen thủ lĩnh ảnh tử, hắn không dám thả lỏng một phút giây nào, vì dù sao thì khi đó thủ lĩnh ảnh tử cũng là một người tới vô ảnh đi vô tung, làm việc không để lại bất cứ dấu vết nào, một người nguy hiểm như vậy sao có thể không đề phòng gì được.
Hơn nữa người đó còn dùng thi thể của siêu phàm giả để trồng trà.
Tiếp xúc với một người như vậy, dù ngươi có năng tinh thần cảnh giác lên 12/10 cũng không đủ.
Nhưng sau đó Khánh Trần mới phát hiện, thủ lĩnh ảnh tử sẽ không hại hắn.
Trong suy nghĩ của hắn, cả đời này hắn chỉ có ba vị trưởng bối, đó là Lý Thúc Đồng, Lý Tu Duệ và thủ lĩnh ảnh tử.
Lý Thúc Đồng đã đi xa.
Lý Tu Duệ đã an nghỉ trong vùng cấm kỵ số 002.
Bây giờ chỉ còn lại thủ lĩnh ảnh tử.
Khánh Trần hỏi:
"Có phải vì ngài biết mình chuẩn bị phát bệnh nên không thể tiếp tục ở lại Khánh thị nữa? Hoặc là thời gian cửa ngài không còn nhiều. Trước lúc lâm chung, Lý lão gia tử tìm ta, bây giờ trước khi lâm chung ngài cũng đi tìm ta, nhìn ta giống người thích hợp để chăm sóc trước khi lâm chung lắm sao?"
Thủ lĩnh ảnh tử im lặng.
Khánh Trần thở dài nói:
"Ngài còn bao lâu nữa?"
Thủ lĩnh ảnh tử cười, thật ra hắn biết đằng sau giọng điệu oán trách của Khánh Trần còn ẩn giấu vài phần buồn bã.
Những người như họ rất ít khi biểu đạt cảm xúc thật của mình ra ngoài mặt mà thường sẽ ẩn giấu nó vào vào sâu bên trong.
Thủ lĩnh ảnh tử nói:
"Ngươi không cần biết ta còn bao lâu nữa, ta cũng không thích người khác giúp ta đếm số thời gian còn lại, làm như vậy có khác gì nằm trong phòng bệnh với một đống dây dợ đếm ngày chết đâu. Yên tâm, dù phải chết thì những người có thể khống chế thời gian sẽ không để mình phải chết quá vội đâu. Ta nhất định sẽ lựa chọn thời khác huy hoàng nào đó để chết."
Khánh Trần thở dài một tiếng rồi hỏi:
"Đến giờ ta vẫn không hiểu, rõ ràng ngài đã là Bán Thần, lại còn không bị thương hay bệnh hiểm nghèo gì, nhưng tại sao tuổi thọ lại ngắn như vậy."
Thủ lĩnh ảnh tử nói:
"Bề ngoài nhìn như không có, nhưng thật ra là có."
Khánh Trần:
"...Một lý do thật là."
Thủ lĩnh ảnh tử cười nói:
"Thật ra ta không bị thương, trước đây ta cũng nói với ngươi rồi, ta cố ý ho khan trước mặt người khác chẳng qua để họ nghĩ ta đang bị thương mà thôi."
"Vậy nhịp tim của ngài lại ngừng lại?"
Khánh Trần nghi ngờ nói.
Thủ lĩnh ảnh tử nhìn hắn một cái:
"Ta từng vì một người mà tiêu hao rất nhiều thời gian."
Khánh Trần sửng sốt:
"Tiêu hao? Ngài tiêu hao bao lâu."
Thủ lĩnh ảnh tử bình tĩnh nói:
"Một thế kỷ."
Sau đó thủ lĩnh ảnh tử không nói thêm gì nữa.
…
Thủ lĩnh ảnh tử:
"Bây giờ thứ ngươi nên lo lắng nhất chính là trong Jindai, Kashima, Trần thị, Khánh thị đều có người muốn giết ngươi, cũng muốn giết ta, mà bây giờ thời gian của ta cũng không còn nhiều, nên chắc chắn đoàn đường tiếp theo mà ngươi phải đi sẽ vô cùng gian nan."
Khánh Trần nghi ngờ nói:
"Nếu nói Jindai và Kashima muốn giết ta thì còn có thể hiểu được. Nói có người trong Khánh thị muốn giết ta để tranh giành quyền lực ta cũng có thể hiểu được. Nhưng ta và Trần thị đâu có thù oán gì, tại sao họ lại muốn giết ta, không phải sư bá Trần Gia Chương của ta chính là người của Trần thị sao."
"Việc này có liên quan đến mối thù trước đây giữa tổ chức Kỵ Sĩ và Trần thị.”
Thủ lĩnh ảnh tử nói:
"Có một người phụ nữ trong Trần thị vì yêu sư phụ Lý Thúc Đồng của ngươi mà sinh hận. Hơn nữa, ngươi có biết vì sao cha của Trần Dư là Trần Truyền Chi rõ ràng đã là Bán Thần, nhưng tại sao lại chết sớm như vậy không? Khi đó Trần Truyền Chi mới 70 tuổi, nhưng nhìn hắn chỉ như mới 40 tuổi mà thôi, mà một Bán Thần bình thường có thể sống đến 104 năm cũng không phải chuyện gì quá lạ lùng."
Khánh Trần nhíu mày:
"Bởi vì sư phụ ta đả thương hắn? Nhưng tại sao sư phụ ta lại muốn đả thương hắn?"
Dựa theo truyền thuyết, Lý Thúc Đồng nhàn rỗi không chuyện gì nên sau khi trở thành Bán Thần, hắn đã đi khiêu chiến tất cả các Bán Thần khác, mà người đầu tiên bị chọn trúng chính là Trần Truyền Chi.
Sau đó chuyện này liền trở thành truyền thuyết...
Nhưng xem ra mọi chuyện không giống như hắn nghĩ.
Thủ lĩnh ảnh tử cười nói:
"Có lẽ ngươi cũng biết, sư bá của ngươi là Trần Gia Chương trong quá trình khiêu chiến sinh tử quan từng bị người khác ám sát, đến nay vẫn chỉ là cấp A, có tâm ma. Người mai phục hắn khi đó cũng chính là Trần Truyền Chi khi đó mới cấp A. Sau khi ám toán Trần Gia Chương, Trần Truyền Chi mới chuyển đến ẩn cư ở thành phố số 7."