Khánh Chuẩn vui vẻ cười nói:
"Đánh bài sao có thể quan trọng bằng ngắm phong cảnh được."
Khánh Trần nói:
"Người ta toàn cố ý thua để đưa tiền cho ông chủ mình, làm như vậy mới có tiền đồ được, ngươi cứ như thế này sẽ không được thăng chức đâu!"
Đúng lúc này, Khánh Chuẩn bỗng nhìn về một hồ nước bao phủ trong mây mù phía xa nói:
"Đó là vùng cấm kỵ số 012, cũng là vùng cấm kỵ đặc biệt nhất trong liên bang, nó từng là một trong những cái hồ lớn nhất liên bang, bây giờ trong hồ có rất nhiều loài cá rất cường đại, cường đại đến mức rất ít người dám bước vào đó, bây giờ lên bang cũng chưa tìm rất bất cứ quy tắc nào của nó."
"Cái này hình thành như thế nào?"
Khánh Trần hiếu kỳ nói.
"Có người nói nguyên nhân là do một vị Bán Thần nào đó đang chèo thuyền du ngoạn thì chết già, cũng có người nói là do một con Lục Cần Niên chết tạo nên, nhưng từ trước đến giờ chưa có bất kì ai đứng ra chứng thực nguyên nhân thật sự là gì.”
Khánh Chuẩn nói:
"Trước kia bên cạnh hồ nước từng có một khu người hoang dã, họ lấy việc bắt cá để kiếm sống, nghe nói cá ở đó rất dễ câu, thịt cũng rất ngon, hơn nữa người câu còn không cần tiến vào vùng cấm kỵ."
Khánh Trần hiếu kỳ nói:
"Hiện tại thì sao? Những người hoang dã đó vẫn còn ở đây chứ?"
"Họ bị Trần thị giết cả rồi.”
Khánh Chuẩn nói:
"Bây giờ bên cạnh hồ nước có một nhà máy chuyên xử lý các loài cá, tất cả thịt và trứng cá muối cao cấp trong liên bang đều do nơi này cung cấp, khách hàng của các sản phẩm ở đây đa phần là những người sống ở khu Thượng Tam trong các thành phố. Hay bây giờ chúng ta xuống xe đi nếm thử loài cá nổi tiếng ngon này?"
Khánh Trần nói:
"Nếu đã là cấp dưới thì phải biết chức trách của mình là gì, đừng tự ý thay đổi lộ tuyến!"
Nhưng vừa dứt lời, đầu hắn đã chịu một vỗ.
Tốc độ nhanh đến mức Khánh Trần không kịp né tránh.
Khánh Chuẩn giống như cười mà không phải cười nói:
"Tiểu tử ngươi chơi nghiện rồi đúng không, ngươi nghĩ ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì sao, rõ ràng đã biết thân phận của ta nhưng lại nhất quyết không nói, lại còn sai sử ta hai ngày trời. Rõ ràng bên cạnh ngươi có một dị năng giả lực trường, chẳng lẽ nàng không biết lực trường của ta như thế nào sao, ngươi nghĩ ta không biết dị năng giả từ trường có thể làm những gì sao?"
"Ngươi đang nói cái gì, ta không biết gì hết..."
Khánh Trần lại bị đánh một nhát nữa.
Tuy bây giờ hắn đã là cấp B, nhưng dù sao thì cấp B cũng chỉ là cấp B, so với cấp S, thực lực của cấp B cũng không đáng là bao.
Dù hắn biết chắc thủ lĩnh ảnh tử sẽ ra tay, nhưng hắn vẫn không thể nào tránh thoát được.
Bán Thần giống như một ngọn núi rất cao, người bình thường chỉ biết ngọn núi đó rất cao, nhưng lại không biết rõ nó cao bao nhiêu.
Chỉ có những người đứng dưới chân núi ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi cao vút, ẩn mình trong mây đó mới biết ngọn núi đó cao như thế nào, cao đến mức cả đời họ có lẽ cũng không thể chạm đến được.
Lần này Khánh Trần không thèm lòng vòng nữa mà nói thẳng:
"Ngươi không nhớ ngươi từng khen thủ lĩnh ảnh tử là người tốt sao? Đúng rồi, lúc còn ở tình báo khu 1 ngươi cũng tốn công diễn lắm mà, rõ ràng mỗi lần hành động ngươi đều không ở đó, ngươi nghĩ lúc đó ngươi diễn rất đạt sao... Lại đây, tổn thương lẫn nhau nào!"
Thủ lĩnh ảnh tử biến sắc.
Đùng một tiếng, Khánh Trần lại trúng một đòn nữa.
Ương Ương vội chạy lại can ngăn:
"Khụ khụ, ngài đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ choáng váng mất..."
Thủ lĩnh ảnh tử cười híp mắt nói:
"May mà có Ương Ương cô nương, nếu nàng không ở đây thì ngươi còn phải chịu ít nhất 2 đòn nữa. Từ khi ngươi bắt ta đeo hai cái balo leo núi, ta không nói gì để xem ngươi sẽ giả vờ được đến bao giờ, không ngờ ngươi lại dám làm thật!"
Khánh Trần nhại lại lời của thủ lĩnh ảnh tử:
"Ảnh tử tiên sinh phái ta đến bảo vệ ngươi..."
Thủ lĩnh ảnh tử lập tức nhướn mày.
Ương Ương vội rót chén nước cho thủ lĩnh ảnh tử:
"Bớt giận, bớt giận..."
Tiểu Mộng Thiên sắp khóc đến nơi rồi.
Lúc này, thủ lĩnh ảnh tử lại nói:
"Ta có chút việc, hai người các ngươi canh giữ bên cạnh ta, nhất định không cho ai đến gần."
Sau đó hắn lập tức ngồi xuống nhắm mắt lại.
Khánh Trần sửng sốt, những gì hắn thấy lần trước lại xảy ra một lần nữa, tiếng thở của thủ lĩnh ảnh tử lại biến mất.
Không đúng, nói chính xác hơn thì nhịp thở của thủ lĩnh ảnh tử bị kéo dài đến mức người khác cho rằng hắn đã không còn nhịp tim.
Khánh Trần chợt nhận ra.
Vừa rồi thủ lĩnh ảnh tử tự thừa nhận thân phận thật của mình không phải vì hắn không chịu nổi nữa, mà vì hắn cảm nhận được cơ thể mình đang thay đổi, nên không thể giấu diếm được nữa.
Khánh Trần quay sang nhìn Ương Ương:
"Lực trường của hắn có thay đổi gì không?"