Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1580: Chiến Tranh




Khánh Trần cười nói:

“Yên tâm, khi nào các ngươi đến ga thì gọi ta, ta mở cửa cho các ngươi. Mau tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi đi, đúng rồi...các ngươi muốn đi đâu?”

Tức khắc Dịch Văn Bác cảm thấy không ổn chút nào, hắn suy nghĩ rồi trả lời:

“Bọn ta tùy tiện đi xem thôi, không có mục tiêu.”

Thật ra, họ muốn đi thám hiểm khu cấm kỵ, tình báo mua được lần này không chỉ có thông tin về Đoàn tàu hơi nước mà còn có cả quy tắc của hai khu cấm kỵ.

Nhưng đương nhiên, bí mật này không thể nói cho Khánh Trần biết.

Ma Kinh Kinh kéo tay áo của Dịch Văn Bác, nói khẽ:

“Dù sao còn rất lâu nữa chúng ta mới đến nơi, trước tiên quan sát họ rồi tính sau. Thế giới trong tang long ngọa hổ, nếu như là người cực kỳ mạnh thì chúng ta mất bốn đồng vàng trong hoang dã cũng tốt hơn là mất bốn cái mạng.”

Dịch Văn Bác gật đầu, rồi im lặng lui sang toa tàu khác.

Ở bên này, Khánh Trần chơi bài vui vẻ, hắn nhỏ giọng nói:

“Là bốn người du hành, thú vị đấy.”

Ương Ương quan sát:

“Có phải là bạn học ở trường mới không?”

“Xem tuổi tác thì có khả năng là vậy, nhưng ít nhất cũng là sinh viên đại học, có thể là học trưởng, học tỷ.”

Khánh Trần nói.

Ương Ương lẩm bẩm:

“Ta vẫn không thể đi học được, ở Hải Thành vẫn còn có việc cần giải quyết, bên đó có rất nhiều người du hành vẫn còn sống trong khu dân cư của người hoang dã.”

“Côn Luân đồng ý cho ngươi xin nghỉ à?”

Khánh Trần tò mò.

“Dù sao họ cũng đâu bắt được ta.”

"Cách kiếm tiền chậm nhất trên thế giới này chính là dựa vào kĩ năng của chính mình.”

Khánh Chuẩn vừa chia bài vừa nói:

"Dù ngươi làm người bán vé trên đoàn tàu hơi nước, hay có kĩ năng đánh bạc cao siêu, hoặc có thể làm ra những chiếc bánh báo rất ngon, cũng có thể là viết tiểu thuyết rất hay, dựa vào những kĩ năng này, có thể một năm ngươi sẽ kiếm được vài chục triệu, nhưng phương thức kiếm tiền này chỉ có thể xếp vào hạng thứ ba mà thôi, cái này người ta gọi là kiếm tiền dựa vào chính khả năng của mình."

Khánh Trần hỏi:

"Vậy loại thứ hai là gì?"

Khánh Chuẩn nói:

"Ví dụ như ngươi tạo ra một cỗ máy gì đó có thể sản xuất ra rất nhiều hàng hóa, sau đó ngươi bán những hàng hóa đó cho người khác, hoặc ví dụ như gia nhập liên minh, hoặc chia hoa hồng, cái này gọi là kiếm tiền dựa vào người khác."

Khánh Trần:

"Vậy loại nào đứng thứ nhất?"

Khánh Chuẩn:

"Loại đứng thứ nhất chính là dùng tư bản để tạo ra một tư bản mới, cái này gọi là tiền đẻ ra tiền."

Khánh Trần:

"Bên trên loại thứ nhất còn loại nào khác không?"

Khánh Chuẩn:

"Có."

"Cái gì?"

"Chiến tranh."

Ngụ ý là, chiến tranh mới là phương thức kiếm tiền khủng khiếp nhất, bởi vì nó có thể phá vỡ hoàn toàn các giai cấp của xã hội cũ, mà bản chất của nó cũng làm thay đổi tất cả quyền lực.

Mà quyền lực mới là thứ mà ngay cả tiền cũng không thể mua được.

Khánh Trần thầm nói:

"Thủ lĩnh ảnh tử phái ngươi đến đây thuyết phục ta bỏ công việc kiếm được ít tiền nhất là bán vé hiện tại để quay về tiếp quản quyền lực của Khánh thị chứ gì..."

Khánh Chuẩn cười nhưng không nói gì.

Khánh Trần nói:

"Nếu dựa vào tốc độ kiếm tiền thì đúng là có thể chia ra làm những phương thức kiếm tiền đó, nhưng nếu không có người nào chịu làm phương thức kiếm tiền thứ ba, không ai chịu bán bánh bao, không người nào muốn đi bán vé, thì phương thức thứ nhất và thứ hai sẽ không thể tồn tại, bởi vì bọn chúng không có cơ sở để tồn tại."

Khánh Chuẩn đau lòng nhức óc nói:

"Ông chủ, nếu không có ngươi thì đoàn tàu hơi nước vẫn tiếp tục chạy, rõ ràng nó không cần ngươi mà!"

"Cũng có lý..."

Khánh Trần suy tư:

"Ta cảm thấy ngươi đang chia bài gian lận, nhưng ta không có chứng cứ."

Khánh Chuẩn nhướn mày:

"Ta cần phải gian lận để thắng ngươi sao? Ngươi có thể nói thực lực của ta không tốt, nhưng ngươi không được phép nghi ngờ bài phẩm của ta."

Ương Ương:

"Đúng rồi!"

Khánh Trần lặng lẽ quay sang nhìn Ương Ương, rốt cục thì cô nương ngươi đang theo phe nào vậy?

Lúc này, Khánh Chuẩn bỗng đứng lên đi về phía cửa sổ.

Bây giờ đoàn tàu hơi nước đã đến phương nam nên bên ngoài cửa sổ xuất hiện rất nhiều hồ nước.

Nhưng xung quanh những hồ nước đó lại không hề có bất cứ dấu vết nào của con người, nước trong hồ trong xanh đến mức có thể nhìn thấy rõ từng đàn cá đang bơi dưới nước.

Giống như những viên phỉ thúy Đế Vương Lục khảm nạm trên mặt đất.

Khánh Chuẩn nói:

"Đừng đánh bài nữa, mọi người ra đây ngắm cảnh đi, phong cảnh bên ngoài thật đẹp."

Khánh Trần thoáng nhìn chỗ bài của mình một lượt, sau đó nổi giận nói:

"Đúng là ngươi không gian lận lúc chia bài, nhưng tại sao khi ta có hai con hai và bốn con A thì ngươi lại nói muốn đi ngắm phong cảnh?! Đây cũng không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện này, rõ ràng là lần nào bài xấu một chút là ngươi sẽ nói muốn đi ngắm phong cảnh! Cái gì mà không được phép nghi ngờ bài phẩm chứ! ?"