“Cùng đi đi!”
Ma Kinh Kinh cười nói:
“Nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi, nghe nói phía nam hải đảo còn có một khu rừng chiếm diện tích rất lớn, trong rừng còn che giấu vài khu vực thần bí mà Côn Luân cấm đến đó. À đúng rồi, trước đó chúng ta không biết trường nằm trên đảo, lần sau về nhà phải mang theo một bộ đồ lặn đến, ta thấy hòn đảo này có bãi cạn, có thể xuống biển chơi, bắt tôm hùm ăn.”
Trong số những người du hành, không phải người nào cũng giành giật từng giây từng phút để sống, ngày ngày chạy đua với thời gian giống như Khánh Trần.
Cách sống của mỗi người muôn hình vạn trạng, tựa như có vài người thích thăm dò bản đồ trong game offline, có người lại thích dùng một anh hùng chơi mọi trận đấu trong game moba, và không phải thành công đồng nghĩa với vui vẻ.
“À mà ta nghe nói lần này trước khi xuyên không, hình như Bạch Trú cũng đến nhập học, có cả Cửu Nhiễm của Hồng Diệp, Nam Cung Nguyên Ngữ của Hội Tam Điểm, Tôn Sở Từ của Trịnh Đại cũng đều đến trường, còn có rất nhiều tổ chức khác nữa.”
Ma Kinh Kinh nói:
“Đương nhiên, cũng có rất nhiều ‘tán nhân’ không thuộc về tổ chức nào như chúng ta, có vẻ thú vị lắm đây.”
Dịch Văn Bác lắc đầu:
“Những chuyện họ làm rầm rộ quá, đừng liên lụy đến chúng ta mới được.”
Bỗng nhiên, có tiếng còi hơi vang lên giữa chốn hoang vu, một đoàn tàu lao ra từ trong hư vô.
“Đến rồi đây, khó khăn lắm mới mua được thông tin về vật cấm kỵ này, rốt cuộc cũng có thể trải nghiệm cảm giác ngồi vật cấm kỵ đi du lịch rồi.”
Hai mắt của Dịch Văn Bác sáng rực lên:
“Lấy đồng vàng ra hết đi.”
Thế nhưng khi Đoàn tàu hơi nước dừng hẳn, bốn người du hành kinh ngạc đứng sững ra đó, nhìn một thiếu niên đứng trong toa tàu, cười híp mắt nhìn họ:
“Lấy đồng vàng ra.”
Dịch Văn Bác:
“???”
Điều khiến họ cảm thấy kỳ lạ chính là trên trán của thiếu niên còn dán bốn, năm tờ giấy trắng, trông kỳ quái giống như Hắc Bạch Vô Thường thè lưỡi ra ngoài.
Cách ăn mặc kỳ lạ này vô hình trùng đã có tác dụng khiến người ta kinh sợ.
Ma Kinh Kinh nhìn thiế niên, hỏi với giọng ngập ngừng:
“Xin hỏi ngài là ai?”
Thiếu niên nói:
“Ta là người bán vé của vật cấm kỵ ACE-012 Đoàn tàu hơi nước, mọi người đưa đồng vàng cho ta là có thể lên tàu.”
Ma Kinh Kinh nghi ngờ:
“Văn Bác, ngươi mua tình báo ở chợ đen có nói trên Đoàn tàu hơi nước còn có người bán vé không?”
“Không...không có.”
Dịch Văn Bác cảm thấy khó hiểu.
Thiếu niên cười nói:
“Mau đưa đồng vàng cho ta đi, Đoàn tàu hơi nước chỉ dừng lại một phút thôi, nếu lên không tàu thì không kịp đâu.”
Nhóm Dịch Văn Bác giao đồng vàng trong tâm trạng nửa tin nửa ngờ, sau đó lục tục lên tàu.
Đúng lúc này, có một đứa bé trai ở toa sau hô lên:
“Ông chủ, ngươi đang bận gì à, đến lượt ngươi ra bài.”
Thiếu niên nở nụ cười ngượng ngùng với bốn người trẻ tuổi:
“Xin lỗi, ta đi trước. Các ngươi đừng khách sáo, cứ tự nhiên như ở nhà.”
Nói xong, thiếu niên trở lại toa tàu phía sau, ném một đồng vàng vào toa cuối.
Thu bốn đồng vàng, ném vào kia một đồng, ấy là để tránh cho về sau Đoàn tàu hơi nước không dừng lại.
Làm gì cũng phải một vừa hai phải.
Làm xong chuyện này, thiếu niên mới trở về đánh bài tiếp:
“Đôi hai! Không ai có đôi đúng không, các ngươi cũng không có tứ quý nữa, sảnh, đôi sám!”
Khánh Chuẩn:
“Ấy khoan, ha ha, đang chờ đôi sám trong tay ngươi đây!”
Hai ông vua cờ bạc tính bài hàng đầu đang vận hành cả bộ não để gắng sức chiến đấu trên chiếu bạc.
Đầu óc của Khán Trần quả thật tốt hơn Khánh Chuẩn một chút, nhưng sự thay đổi của bài Tây quá ít, hạn chế phát huy của Khánh Trần.
Nếu như là 540 lá bài thì có lẽ người thắng sau cùng chính là Khánh Trần.
Nhưng nếu là 54 lá bài thì hai người họ coi như kẻ tám lạng người nửa cân, cuối cùng vẫn dựa vào may mắn.
Dịch Văn Bác và Ma Kinh Kinh ngơ ngác nhìn nhau.
Thì ra mảnh giấy đối phương dán trên trán ban nãy là bởi vì thua mới bị dán lên!
Người bán vé cái quái gì chứ, chẳng phải là hành khách giống như họ sao?!
Bốn đồng vàng tiền vé tàu thì chỉ đưa một đồng vàng cho Đoàn tàu hơi nước, sao lại còn có người môi giới đút tui luôn giá chênh lệch thế?!
“Có phải là thành viên của câu lạc bộ trong truyền thuyết không? Lúc người ở chợ đen bán tin tức cho ngươi chẳng phải đã nói thành viên của câu lạc bộ thường xuyên dùng Đoàn tàu hơi nước vận chuyển hàng hóa à?”
“Không giống câu lạc bộ lắm…”
Dịch Văn Bác cầm súng lục giắt trên eo.
Đột nhiên đứa bé trai đang ra bài quay đầu lại cười với họ, trông cực kỳ vô hại.
Bốn người đánh giá mấy người bên chỗ thiếu niên kia, một đứa bé trai, một thiếu niên, một thiếu nữ, một người trẻ tuổi, thoạt nhìn không hung ác cũng không mạnh mẽ, họ giống như khách du lịch thì đúng hơn.
Dịch Văn Bác dè dặt bước lại gần, cắt ngang ván bài:
“Xin chào, xin hỏi...các ngươi cũng là hành khách đúng không, tại sao lại lấy đồng vàng của bọn ta? Nếu như bọn ta không bỏ tiền vào toa xe cuối cùng thì không thể xuống tàu được.”