Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 158: Chuyện Khi Xưa




Lúc sáng sớm, Hồ Tiểu Ngưu tỉnh lại, nói sự việc của Vương Vân cho hắn, có lẽ lúc đó cha mẹ nàng đã giúp nàng chạy trốn rồi.

“Có thể Bạch Uyển Nhi cũng đoán được nàng là nội gián, sao Bạch Uyển Nhi không nói gì?”

Hồ Tiểu Ngưu cau mày.

“Có thể không muốn nhìn bạn thân mình ngồi tù.”

Cha Hồ Tiểu Ngưu bình tĩnh nói:

“Tiểu Ngưu, ngươi phải nhớ kỹ, khi đối phương đã trở thành kẻ địch, tất cả những hành vi tha thứ không phải là nhân từ, mà là nhát gan.”

“Ta nhớ rồi.”

Hồ Tiểu Ngưu nói.

Cha Hồ Tiểu Ngưu lại nói:

“Bây giờ không biết Vương Vân trốn đi đâu, ta cũng không tìm được nàng. Mà quan trọng là, nhóm côn đồ chỉ còn lại một người tên là Đông Tử, hắn khăng khăng nói mình không biết gì cả. Cũng không tìm thấy bất kỳ chứng cứ nào chứng minh bọn họ từng liên lạc với Vương Vân, dường như, bọn họ liên hệ với nhau đều thông qua một kẻ khác đứng sau.”

Hồ Tiểu Ngưu cảm thấy rất kỳ lạ:

“Ta cũng hơi nghi ngờ, hôm đó có bốn tên côn đồ tới bắt bọn ta, đều đã bị Côn Luân tóm lại, bọn chúng đã liên lạc với Vương Vân như thế nào? Nhưng ta lại sắp phải xuyên qua, ta sẽ tìm nàng ở thế giới trong.”

Cha Hồ Tiểu Ngưu nhìn hắn một cái:

“Ngươi muốn tìm Vương Vân để báo thù?”

Hồ Tiểu Ngưu im lặng một lúc:

“Dược không?”

Vị thương nhân trung niên ấy cười cười:

“Đương nhiên được, nhưng ta muốn biết vì sao lần này ngươi lại nhất định phải báo thù như vậy. Sáng sớm nay lúc tỉnh lại ngươi còn hồn nhiên nói, đêm qua, ngươi vì báo thù thậm chí còn bảo tên sát thủ kia không cần phải quan tâm đến chuyện sống chết của ngươi, việc này không giống điều ngươi sẽ làm.”

Hắn hiểu rất rõ con mình: Tuy thông minh và khôn ngoan nhưng vẫn n chưa trải đời.

Tính cách thì chính trực nhưng vẫn chưa nghĩ tới bản thân muốn trở thành người như thế nào?

Nhưng lúc này Hồ Tiểu Ngưu lại nói:

“Khi còn nhỏ, ông nội thường hay kể cho ta và anh trai nghe về chuyện hồi ông còn đi đánh giặc, kể về đại đội trưởng của ông đã hi sinh anh dũng để giúp các đồng đội có thể rút lui an toàn. Ta là một kẻ khá ích kỷ, có thể nói chiến loạn đối với ta là quá xa xôi, ta cảm thấy ông nội đang nói đôi. Nhưng cha à, hôm nay ta mới hiểu rõ, trên đời thực ra vẫn còn những người như vậy. Có lẽ ta không thể trở thành những người như vậy, nhưng ta hi vọng có thể làm chút gì đó cho bọn họ.”

“Cha, ngày hôm qua, hai vị đồng chí Côn Luân kia liều chết để mở đường cho nhóm học sinh. Sau đó ta bị bọn côn đồ lôi đi, trong bóng đêm, ta ngoái đầu lại, phát hiện trên mặt hắn là nụ cười nhẹ nhõm, không có hối hận.”

Trong lúc vô tình đã đến lúc người du hành thời gian phải đi vào thế giới trong .

Bên ngoài, mọi người đang thảo luận ầm ỹ về vụ án này, có các học sinh Lạc thành đứng ra làm nhân chứng, thân phận người che mặt của Khánh Trần đều bị mọi người biế.

Mọi người chỉ biết đến hắn là người tiêu diệt toàn bộ bọn côn đồ, hoặc giết người báo thù, nhưng không biết hắn là ai.

Có người nói hắn là cấp dưới của Lưu Đức Trụ, cũng có người nói hắn chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua, nhưng không có ai khẳng định được điều gì.

Hiện tại chỉ khẳng định được, trong số những người du hành thời gian nổi tiếng bây giờ, lại thêm một nhân vật mới bí ẩn như Hà Tiểu Tiểu.

Thời gian đếm ngược 00:10:00.

Osaka, Nhật Bản.

Bên cạnh Shinsai Bashi, trong căn phòng cao nhất của khách sạn Regis.

Một cô gái vắt chân ngồi trên ghế cạnh cửa sổ sát đất, nàng mặc một bộ đồ thoải mái, một chiếc quần đùi màu xanh nhạt và áo thun trắng, cúi đầu nhìn vào điện thoại.

Vụ án bắt giữ những người du hành thời gian ở núi Lão Quân, đã truyền đến Nhật Bản, cũng đang gây xôn xao dư luận tại đây.

Vào giờ phút này, những người liên quan đến vụ án người du hành thời gian này đã lên đến hơn một trăm người.

Có người bị cướp mất tay hoặc chân máy, còn có người vừa mang thuốc về đã bị bạn bè, người thân giết hại.

Làm cho người ta sợ hãi là tỉ lệ người bị hại do bạn bè hoặc người thân gây ra rất cao.

Mới đầu mọi người chỉ lo lắng đến nguy cơ từ các tổ chức xã hội đen, nhưng tất cả đã đánh giá thấp lòng tham của con người, đánh giá cao tình bạn và tình thân.

Jindai Sorane đọc hết bài báo, thầm cảm thấy chán nản.

Vốn nàng chỉ muốn yên phận làm một nghệ sĩ nhỏ, lại xảy ra chuyện như vậy.

Chuyện này khiến nàng rất không có cảm giác an toàn.

Ở thế giới ngoài, nàng phải lo lắng việc người khác phát hiện ra thân phận người du hành thời gian của mình.

Ở thế giới trong, nàng lại phải cẩn thận ứng đối phó với gia tộc Jindai, đề phòng bọn họ phát hiện ra thân phận thật của mình.

Mới mấy ngày trước, gia tộc Jindai đã tiến hành một cuộc điều tra tỉ mỉ trong nội bộ, kết quả đã tìm ra bảy người du hành thời gian, bọn họ đều bị tra tấn rất kinh khủng.

Nếu không phải do cha mẹ của Jindai Sorane ở thế giới trong đã qua đời từ lâu, từ nhỏ nàng đã sống một mình gần biên giới, có lẽ một vài manh mối đã bị tìm ra.