Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 159: Chúc Mừng




Nếu không phải nàng cảm nhận được nguy hiểm từ sớm và chuẩn bị hết mọi thứ.

Nếu không phải nàng là con lai Trung Nhật, từ nhỏ đã biết nói tiếng Trung.

Chỉ sợ mấy ngày trước nàng đã bị phát hiện ra rồi.

Trong quá trình điều tra, "Tiếng phổ thông" là yếu tố quan trọng nhất để tìm ra những người du hành thời gian.

Bởi vì gia tộc Jindai đã sớm gia nhập vào liên bang. Từ đó về sau, mọi người luôn dùng tiếng phổ thông để giao tiếp, chỉ có những thành viên cốt cán của gia tộc còn biết nói tiếng mẹ đẻ.

Bọn họ xem việc này như một truyền thống cao quý, đối với bên ngoài thì dùng tiếng phổ thông, nhưng khi nói chuyện với người trong gia tộc lại dùng tiếng Nhật.

Những người du hành thời gian xuyên đến gia tộc Jindai ở Nhật Bản, trừ Jindai Sorane, không một ai biết nói tiếng Trung cả.

Thế là tất cả đều bị phát hiện.

Bởi vì việc kết hôn của mình, đúng lúc Jindai Sorane được đưa đến thành phố số 18 để gặp mặt một thiếu niên tên là Khánh Trần. Gia tộc Jindai rất quan tâm đến cuộc hôn nhân này, hay đúng hơn là lợi ích mà nó mang lại nên bọn họ không quan tâm nhiều đến nàng.

Nghĩ đến việc kết hôn, Jindai Sorane dùng tiếng Trung tìm hai từ "Khánh Trần" trên công cụ tìm kiếm.

Nhưng vẫn giống như những lần trước, không có tin tức gì hết.

"Bây giờ không có cách nào để xác định thiếu niên kia có phải là người du hành thời gian không. . . Lần trước đi thăm không gặp được hắn, lần này không biết có gặp được không?Nhưng nếu ta thường xuyên vào thăm hắn, hắn có nghĩ ta thích hắn rồi? Vậy ta có nên giữ giá một chút không nhỉ, đợi mấy ngày rồi mới đi?"

"Nhưng ta sắp phải quay về gia tộc, nếu bây giờ mà không đi, không biết bao giờ mới có thể nhìn thấy hắn."

Ánh sao chiếu xuống thành phố Osaka sầm uất, trong lòng nàng bây giờ đang không biết làm sao.

Thời gian đếm ngược về không.

Khi thế giới tan vỡ trong bóng tối, nó lần nữa được xây lại.

Khánh Trần lại quay lại ngục giam tối tăm, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, suýt ngã xuống đất.

Lần trước xuyên về, hắn còn đứng vững, nhưng lần này, vết thương ở chân lại vỡ ra rồi.

Cũng may hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước mới không ngã sấp mặt xuống.

Hắn đứng vững rồi nhìn vào cánh tay mình.

Thời gian đếm ngược: 167:59:55.

"Trở về rồi à? Có vẻ bị thương nặng đấy."

Lâm Tiểu Tiếu bình tĩnh nói:

"Nhưng mà trở về được là chuyện tốt rồi."

Diệp Vãn cười gật gật đầu:

"Về được là tốt rồi, nhưng mới giây trước ngươi còn rất bình thường, giây sau lại bị thương thành như vậy khiến ta khó mà thích ứng ngay."

Nói xong, Diệp Vãn vỗ vỗ cái ghế trước mặt hắn:

"Ngồi xuống nói đi."

Bây giờ Khánh Trần mới hiểu được, hóa ra Diệp Vãn đã sớm tính đến việc chân của hắn chắc chắn sẽ bị thương nên mới đặt cái ghế này ở đây.

Mọi người đều hiểu tính cách của hắn, dù hắn luôn nói sẽ không mạo hiểm tính mạng chỉ để cứu bạn học nhưng cuối cùng vẫn không thể kìm hãm ham muốn giết người của mình.

Lý Thúc Đồng đánh giá rất đúng, sâu trong nội tâm của mình chôn dấu một con quỷ khát máu.

Tuy mẫu thuẫn với tính cách nhưng đây mới là bản chất thật của hắn.

Lý Thúc Đồng như biết Khánh Trần đang nghĩ gì, cười vỗ vỗ vai hắn:

"Mọi việc đã xảy ra có thể ngươi không quen ngay được, trong cuộc sống, ngươi sẽ phải trải qua rất nhiều chuyện còn kinh khủng hơn, nhưng chính những chuyện đó cũng giúp ngươi trưởng thành. Nhưng thiếu niên à, ngươi phải thoải mái hơn, làm những việc mà ngươi thích, có một số chuyện nếu giờ ngươi không làm, đến khi ngươi bằng tuổi ta mới biết thế nào gọi là tiếc nuối."

Tuổi trẻ, chính là lúc nhiệt huyết nhất, có lẽ ngươi sẽ phạm vào một ít sai lầm, cũng có thể là rất nhiều sai lầm.

Nhưng khi ngươi không còn trẻ nữa, ngươi sẽ phát hiện, chính những sai lầm đó mới làm quãng thời gian thanh xuân của ngươi trở nên tươi đẹp hơn.

Có thể bây giờ ngươi tự do, bay nhảy, không sợ bất kì ai, bất kì chuyện gì nhưng về sau ngươi sẽ không cảm thấy hối hận.

Khánh Trần ngồi lên ghế rồi, Diệp Vãn giúp hắn cởi giày và áo:

"Vết thương của ngươi như thế nào, Tiểu Tiếu đã chuẩn bị tất cả thuốc men mà ngươi cần."

Khi mọi người thấy vết thương dày đặc trên bàn chân của Khánh Trần cùng hai vết thương rất sâu vẫn đang chảy máu trên vai thì biết hai ngày qua thiếu niên đã trải qua rất nhiều đau đớn.

Những vết thương ở lòng bàn chân này nói lên Khánh Trần đã chiến đấu bằng chân trần.

Hai vết thương ở trên vai nói lên hắn đã phải chiến đấu với kẻ địch có súng.

Đối với một thiếu niên bình thường, việc làm này rất nguy hiểm, những hắn vẫn có thể bình an trở về.

Lâm Tiểu Tiếu nói:

"Chúc mừng ngươi, ngươi đã vượt qua thử thách khó khăn nhất rồi."

Thử thách mà hắn nói chính là cuộc chiến đầu tiên trong đời, cũng cuộc chiến đáng nhớ nhất.

Thật ra, những người có khinh nghiệm như họ đều biết, cuộc chiến đầu đời rất quan trọng, nó quyết định trong tương lai ngươi sẽ gặt hái được thành quả gì.

Nó không nói lên năng lực cửa ngươi, nó nói lên những cuộc chiến sau này, khi ngươi phải chiến đấu với kẻ địch, có dũng cảm để chiến đấu hay chạy trốn? Có dũng khí như lúc đầu hay không.

Thực lực quyết định giới hạn, nhưng tính cách mới quyết định thành quả cao nhất ngươi có thể đạt được!

Ở bên cạnh, Diệp Vãn nhìn chằm chằm vào bàn chân của Khánh Trần, cảm thán:

"Khánh Trần, ai đã xử lí vết thương cho ngươi, rất tỉ mỉ. Vốn là ta định xử lí lại vết thương cho ngươi, dù sao thì đi chân trần trên mặt đất sẽ có rất nhiều cát bụi mắc vào vết thương, gây nhiêm trùng. Nhưng mà giờ thì không cần nữa rồi, người xử lí vết thương cho ngươi rất cẩn thận, chắc chắn là người rất quan tâm đến ngươi."