Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 157: Không Thể Kết Luận Sớm




Ủng hộ ủng hộ Khánh Trần các bạn ơi!!!

---

Quản chuyện người khác?

Cha của Hồ Tiểu Ngưu không kịp phản ứng, thậm chí hắn còn không hiểu vì sao cuộc nói chuyện của hai người lại chuyển sang vấn đề này.

Các bạn học ngơ ngác, Lưu Đức Trụ đang đứng trước mặt dường như không giống hình tượng cao nhân mà họ tưởng tượng.

Ở bên cạnh, một tên học lớp 4 khối 11 nói nhỏ với lớp phó học tập Ngu Tuấn Dật:

“Này, ngươi có nghĩ rằng hắn có một cái hệ thống không?”.

“Hệ thống?”

Ngu Tuấn Dật buồn bực, hắn không hiểu những lời này là có ý gì.

Trong lớp 4 khối 11, Ngu Tuấn Dật vẫn luôn là một tên không chơi game, không đọc tiểu thuyết, chỉ biết làm đề cho nên căn bản chảng biết hệ thống là cái gì.

Một bạn học đứng bên cạnh kiên nhẫn giải thích:

“Chính là hệ thống trong tiểu thuyết mạng. Hệ thống sẽ cho ký chủ một vài nhiệm vụ nào đó, sau đó giúp ký chủ trở nên mạnh hơn.”

“Hả?”

Ngu Tuấn Dật ngơ ngác.

Lúc này, bạn học kia tiếp tục nói:

“Chẳng qua, chỉ có nhân vật chính mới có thể sở hữu thứ này, không lẽ Lưu Đức Trụ là nhân vật chính của vị diện này sao. Nhưng nếu không có hệ thống thì sao hắn vừa trâu bò vừa ngu ngốc như vậy.”

Không thể không nói, vị bạn học này đoán không thể nào chính xác hơn.

Theo một góc độ nào đó, có thể nói Khánh Trần chính là hệ thống của Lưu Đức Trụ…

Chỉ là dù có hoàn thành những nhiệm vụ này cũng không có phần thưởng, chỉ đơn giản là trừng phạt lòng tham của hắn.

Bởi vì Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân còn cần nghỉ ngơi nên nhóm học sinh chỉ đến thăm hỏi một lát liền rời đi.

Đợi mọi người đi hết, cha của Hồ Tiểu Ngưu mới tiến vào phòng bệnh.

Hồ Tiểu Ngưu từ từ mở mắt, giọng nói hơi yếu ớt hỏi:

“Cha, ngươi thấy Lưu Đức Trụ này thế nào?”

“Vẫn chưa thể nói chính xác.”

Cha Hồ Tiểu Ngưu lắc đầu.

“Lúc trước chưa trải qua nguy hiểm cho nên vẫn chưa nhìn rõ người này.”

Hồ Tiểu Ngưu nói:

“Nhưng sau lần nay, ta cảm thấy có vấn đề. Nói hắn vô dụng nhưng hắn đã lấy được thuốc biến đổi gien. Nói hắn có năng lực nhưng trông hắn không giống. Cha, người như vậy thật sự sẽ được Lý Thúc Đồng đánh giá cao?”

Cha của Hồ Tiểu Ngưu nói:

“Có hai trường hợp, con trai, ngươi có biết trong lịch sử có bao nhiêu hoạn quan bất tài không? Đại thái giám Vương Chấn của triều Minh, một mình hắn gài bẫy Minh Anh Tông, còn phá hoại ba doanh trại quân tinh nhuệ của triều Minh, vậy mà một người như hắn lại có quyền thế ngập trời. Vì sao, có thể là o giỏi nịnh hót, cũng có thể do sựu trung thành tuyệt đối của hắn mà nhận được sự công nhận của cấp trên.”

“Bên cạnh một cấp trên thông minh, không nhất định phải là người thông minh, mà loại người nào cũng có.”

“Dĩ nhiên, vẫn còn một trường hợp nữa.”

Cha Hồ Tiểu Ngưu tiếp tục nói:

“Hắn chỉ là con rối của người khác, giống như có người thay mặt nhà chúng ta nắm giữ cổ phần.”

“Cha, ngươi cảm thấy trường hợp nào có khả năng hơn?”

Hồ Tiểu Ngưu hỏi

Thế nhưng, cha Hồ Tiểu Ngưu lắc đầu:

“Không nên kết luận sớm làm gì, dù hắn thuộc loại nào cũng là cơ hội của ngươi. Yên tâm, gia tộc sẽ dốc toàn lực ủng hộ ngươi, không cần phải lo trước lo sau. Anh trai ngươi đã bắt đầu tiếp quản một vài việc kinh doanh của gia đình, ta biết ngươi ngưỡng mộ hắn, nhưng ngươi vẫn còn nhỏ, hắn có thể làm một số việc mà ngươi vẫn chưa làm được. Tương lai, có thể anh trai còn cần tới sự giúp đỡ của ngươi.”

Đột nhiên, Hồ Tiểu Ngưu hỏi:

“Đúng rồi, cha, vì sao ngươi nói ta không nên đưa quá nhiều vàng thỏi cho đối phương trong một lần. Đối phương đã cứu mạng ta hai lần, theo lý mà nói dù cho hắn một trăm thỏi vàng cũng không phải quá đáng.”

Cha Hồ Tiểu Ngưu cười:

“Giả sử như Lưu Đức Trụ thật sự chỉ là con rối, vậy hiện tại đối phương sẽ có rất thiếu tiền, nếu không trong mắt hắn sẽ chỉ có vàng thỏi. Nhưng nếu ngươi đưa cho hắn một trăm thỏi vàng một lúc, sau đó hắn không còn cần tiền nữa, ngươi còn có thể cho hắn cái gì? Khi đó, dù ngươi cho, hắn cũng không cần.”

“Nhưng nhỡ có người khác đưa ra giá tiền cao hơn thì làm sao?”

Hồ Tiểu Ngưu nghi hoặc.

“Vậy thì ngươi phải trở thành bạn của hắn trước khi có người đưa ra giá tiền cao hơn.”

Cha Hồ Tiểu Ngưu nói đầy ẩn ý.

“Ta hiểu rồi.”

Hồ Tiểu Ngưu chợt nhớ tới

“Vương Vân đâu?”

“Trong lúc gây án, hai chân nàng bị người ta đánh gãy, cho nên được đưa vào bệnh viện chữa trị rồi. Trước khi ngươi tỉnh lại, Côn Luân cũng đã nghi ngờ nhưng không nghĩ nhiều. Sáng sớm hôm nay, cha mẹ nàng đã dùng tiền mua chuộc bác sĩ và y tá trực ca, lén mang nàng rời đi rồi.”

Cha Hồ Tiểu Ngưu trả lời:

“Việc này không thể trách Côn Luân được. Lúc ấy mặc dù mọi người cảm thấy nàng có vấn đề nhưng không nghĩ tới trong chuyện này lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy.”