Khánh Chuẩn cười nói:
“Chỉ có điều không một ai tìm được, Kình Đảo cứ như thình lình biến mất, có người nghi ngờ nó sẽ di chuyển không ngừng. Sau đó còn có người muốn tìm nó, nhưng Cấm Đoạn Chi Hải xuất hiện, đường biển cũng bị cắt đứt. Đúng rồi, ông chủ sao đột nhiên ngươi lại hỏi về nó?”
“Không có gì.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Khánh Chuẩn:
“…”
Bỗng nhiên Ương Ương thấy cực kỳ nể phục Khánh Trần, người này đúng là đang thăm dò điên cuồng ranh giới của việc tìm đường chết!
Rất có phong thái của kẻ coi thường sinh tử.
…
Rốt cuộc Khánh Chuẩn trước mặt họ có thể nói là quân vương của cả thế giới dị năng.
Người thật sự hiểu biết hắn đều biết đây là một nhân vật kinh khủng đến mức nào.
Vừa thức tỉnh đã đạt đến cấp S.
Đồng thời nắm giữ quy luật của thời gian và không gian, có được quyền quyết định sự sống chết của tất cả mọi người.
Nếu không phải người này sống không lâu, sợ rằng sẽ khiến mọi người cảm thấy sợ hãi.
Hoặc là nói, đối với người khác mà nói người như thế tồn tại là quá bất công.
Mà thế giới vô cùng công bằng.
Ương Ương quan sát một hồi, phát hiện Khánh Chuẩn không tức giận mới thở phào một hơi.
Nàng vội lấy từ trong balo leo núi ra hai quả cam canh đưa cho Khánh Chuẩn:
“Ngươi ăn này.”
Khánh Chuẩn nhìn nàng:
“Cảm ơn.”
Không bao lâu sau, Đoàn tàu hơi nước lại tiến vào hư vô.
Trong bóng tối, Khánh Chuẩn hỏi:
“Sắp đến ga tiếp theo à?”
Khánh Trần cười vui vẻ:
“Trong lịch trình của Đoàn tàu hơi nước vào mùa đông có vài ga khá gần nhau, xuân, hạ, thu thì khác, vào mùa thu đôi khi phải đi mất hai ngày mới có một trạm dừng.”
Khi Đoàn tàu hơi nước lao ra khỏi hư vô một lần nữa, Khánh Trần lập tức xông đến bên cửa sổ, nhìn xem bên ngoài có hàng khách đi tàu hay không.
Đáng tiếc là không có.
Hắn lẩm bẩm:
“Ta còn muốn thu vé lên tàu, sao lại chẳng có ai thế này.”
Khánh Chuẩn cạn lời, vừa rồi hắn còn thầm tán thưởng Khánh Trần coi thường tài tài và danh lợi, giờ đúng là uổng công khen.
Đó mà là dáng vẻ không màng danh lợi à? Lợi dụng luôn vật cấm kỵ để “mỡ nó rán nó” rồi kia kìa!
Khánh Trần có vẻ thất vọng, hắn lấy một bộ bài Tây cùng với một túi hạt dưa to từ trong balo ra, thậm chí còn lấy ra cả bốn chai nước ngọt.
Khánh Chuẩn hơi tức giận:
“Ngươi để cho ta cõng mấy thứ này đấy hả? Biết thế ban nãy ta vứt luôn cho rồi!”
Khánh Trần nói với giọng bình tĩnh:
“Nào nào đừng nóng, đừng nóng, du lịch mà đi tàu thì nên đánh bài với bạn bè, cắn hạt dưa, nếu không hành trình chẳng hoàn chỉnh nữa!”
Khánh Chuẩn là người của thế giới trong, dĩ nhiên hắn không biết niềm khát vọng của một số người ở thế giới ngoài dành cho tàu hỏa.
Hồi nhỏ, phương tiện giao thông mà Khánh Trần muốn đi nhất chính tàu hỏa hơi nước giá rẻ kiểu cũ, sau đó tán dóc, đánh bài với các bạn trên tàu, hành trình kéo dài vài ngày, đi từ đông sang tây, từ nam lên bắc.
Đáng tiếc khi ấy hắn không mua nổi vé tàu, cũng không có bạn bè.
…
Trong vùng đất hoang dã, bốn người trẻ tuổi cõng balo leo núi đứng tại chỗ chờ đợi.
Hai trai hai gái.
Một người trong đó nhỏ giọng nói:
“Lần này đến trường học do Côn Luân xây dựng, chúng ta thành lập một câu lạc bộ thám hiểm đi, đến lúc đó có thể dẫn các em năm dưới cùng nhau đi thám hiểm thế giới trong. Ta nghe nói có rất nhiều con em nhà giàu đều muốn tìm hướng dẫn viên du lịch ở thế giới trong, chúng ta có thể thu phí thành viên.”
Một chàng trai khác cau mày:
“Ta không thích thành lập tổ chức, làm vậy phải chịu trách nhiệm với nhiều người, hơn nữa trên đường đi rất dễ dàng có đồng đội ngu xuẩn. Bây giờ chúng ta đầu cơ trục lợi các vật phẩm của thế giới trong đổi thành cây vàng mang vào thế giới trong làm lộ phí đi đường, phương pháp tự cấp tự túc khép kín này rất tốt rồi, ta không muốn dẫn dắt người mới.”
“Dịch Văn Bác, một ngày nào đó đồ vật của thế giới trong sẽ không còn đáng giá tiền nữa.”
Một cô nàng nói:
“Gần đây tập đoàn Hồ thị bắt đầu nghiên cứu mỹ phẩm và dược phẩm chữa bệnh rồi, nghe nói đã có đột phá. Đến lúc đó những thứ chúng ta mang về dần dần không còn đáng tiền nữa.”
Sở dĩ đô vật của thế giới trong có giá trị là bởi vì chúng quá khan hiếm ở thế giới ngoài.
Nhưng một khi thế giới nào cũng có thể sản xuất ra những vật phẩm “nhập khẩu” ấy, những người du hành đang hưởng thụ cuộc sống phải tìm con đường mới.
Dịch Văn Bác không phản đối nữa:
“Khi nào tìm hiểu tình hình rồi nói sau, chúng ta đến trường chưa đến một ngày, ai biết trình độ của những người du hành khác như thế nào. Lần này ta mua được quy tắc của khu cấm kỵ, cũng muốn xem có thể kiếm được thứ gì đáng tiền từ nơi đó không. Đúng rồi, lần sau trở về ta muốn đi thăm dò hòn đảo kia, Tiểu Vũ, Ma Kinh Kinh, Lý Mộng Vận, các ngươi đi cùng không?”