Hắn nói với mọi người:
“Tiếp theo, Đoàn tàu hơi nước sẽ đi qua đồi Vân Sơn, đầm Vân Mộng ở phía Nam vào thẳng bình nguyên, tuyến đường này đi qua bảy khu cấm kỵ, sau đó chạy về phía tây, qua khu rừng Tô Xuyên, dọc theo bên bờ tuyến đường thủy từ tây sang đông, đi thẳng qua dãy núi Hoành Xuyên, đến núi tuyết và cao nguyên phía tây nam...cuối cùng quay lại trước khu cấm kỵ 001.”
Hai mắt Tiểu Mộng Thiên ngồi đối diện Khánh Trần sáng rực lên, trong mắt hắn hiện lên vẻ khát khao.
Khánh Chuẩn cũng nở nụ cười:
“Nghe có vẻ rất thú vị đấy, cuộc sống vô dục vô cầu là thứ mà mỗi người theo đuổi, nhưng không phải ai cũng có thể đạt được một cuộc sống như thế.”
Buông bỏ tiền tài và danh lợi là câu mà nhiều người thích nói nhất, nhưng lại là điều họ vĩnh viễn không làm được.
Khánh Trần bỗng hỏi:
“Khánh Chuẩn, ngươi từng nghe về Kình Đảo chưa, nó chỉ được nhắc đến một câu trong tổ chức tình báo của Hồ thị, còn lại không thấy ghi chép gì khác.”
“Vật cấm kỵ ACE-013, Kình Đảo?”
Khánh Chuẩn suy nghĩ:
“Bên trong Khánh thị cũng chỉ ghi lại một câu chuyện nhỏ về Kình Đảo mà thôi.”
“Ngay cả nội bộ Khánh thị cũng không có tài liệu về điều kiện sở hữu nó sao? Câu chuyện mà trong Khánh thị ghi chép lại là gì?”
Khánh Trần ngẩn ra.
“Có thủy thủ từng nói nó là một hòn đảo đột nhiên xuất hiện trên đường đi, khí đó Cấm Đoạn Chi Hải còn chưa phải Cấm Đoạn Chi Hải như bây giờ, mậu dịch trên biển hãy còn tồn tại.”
Khánh Chuẩn nói:
“Thủy thủ sớm nhất phát hiện ra Kình Đảo đã đi lại tuyến đường biển đó mấy chục năm, bỗng một ngày đang đi tàu, rõ ràng phía trước của con tàu không hề có gì cả, tầm nhìn vô cùng thoáng đạt, thế mà tự dưng xuất hiện một dãy núi trải dài mênh mông trên biển ngăn cản đường đi của con tàu. Tàu bất ngờ đụng phải núi dẫn đến hư hại. Tổng cộng 127 người trên thuyền đều chạy trốn lên Kình Đảo.”
Khánh Trần suy nghĩ:
“Một hòn đảo mà thuyền viên đi lại trên một tuyến đường biển mấy chục năm cũng chưa bao giờ trông thấy…”
Khánh Chuẩn nói tiếp:
“Sau đó, các thủy thủ sinh sống một đoạn thời gian trên Kình Đảo, họ nói trình độ phì nhiêu màu mỡ ở nơi đó có thể nói là thần kỳ. Một quả nho rơi xuống đất thì ngày hôm sau có thể mọc ra dây nho, bảy ngày sau đã kết quả. Con cua tạo thành bầy đàn leo lên bờ, ăn rêu trên đá ngầm, các thủy thủ muốn đói cũng khó. Trên đảo có suối nguồn, nước suối vô cùng ngọt lành.”
Hắn nói:
“Khi đó Liên Bang cũng có vệ tinh, nhưng bộ đội tìm kiếm và cứu hộ lại không tìm được con tàu này, thiết bị liên lạc của các thủy thủ rơi xuống nước nên không thể nào kêu cứu được. Sau đó họ chán ngán cuộc sống tuy giàu có và sung túc nhưng lại thiếu mất giải trí trên đảo, vì vậy nhóm thuyền viên ấy chặt cây cối tạo thành bè gỗ, lại bắt đầu phiêu lưu trên biển, vừa hay xuôi theo gió mùa và hải lưu trôi về lục địa, rồi lên bờ ở vị trí của thành phố số 7 ngày nay.”
Hắn tiếp tục nói:
“Có thủy thủ kể lại, hòn đảo rất lớn, đến mức họ đi bộ mười ngày mười đêm cũng chưa đi đến điểm cuối. Điều này có nghĩa là không bao lâu sau khi phát hiện hòn đảo này, Liên Bang đã tìm thấy hài cốt của cá voi khổng lồ dưới đáy biển...Đó chính là nguồn gốc của Cấm Đoạn Chi Hải. Bởi vậy trong Liên Bang có người nghi ngờ, rất có khả năng hòn đảo ấy chính là vật cấm kỵ tách ra từ cá voi khổng lồ.”
“Khoan đã, sinh vật phi nhân loại cũng có thể tách ra được vật cấm kỵ ư?”
Khánh Trần hỏi.
“Đương nhiên là được rồi.”
Khánh Chuẩn cười nói:
“Chẳng hạn như vật cấm kỵ ACE-021 Tù Và Sừng Trâu gần Hỏa Đường, đó là vật cấm kỵ có nguồn gốc từ một con trâu thần, hiện đang nằm trong tay đại trưởng lão của Hỏa Đường, nghe nói nó có thể kích thích adrenalin của cả tập thể. Điều kiện để sở hữu nó khá kỳ lạ, ấy là mỗi ngày đều phải uống 100ml rượu, rượu gì cũng được.”
Khánh Trần sửng sốt, trước đây hắn còn suy nghĩ rốt cuộc là ai có thể tách ra vật cấm kỵ khổng lồ như thế, chẳng lẽ là thần linh ư?
Nhưng bây giờ hắn lại phát hiện, thì ra ngoại trừ con người, sinh vật siêu phàm cũng có năng lực tách ra vật cấm kỵ!
Mà phán đoán của những người ở Liên Bang về Kình Đảo có lẽ là thật, nếu không còn có ai có thể tách ra vật cấm kỵ thần kỳ như vậy?
“Sau đó Liên Bang không tìm kiếm vật cấm kỵ ACE-003 Kình Đảo ấy à?”
Hắn rất tò mò, rõ ràng tổ chức bàng quan do Trịnh Viễn Đông cầm đầu không hề có cảm giác tồn tại ở Liên Bang, thế nhưng trong tay họ có vật cấm kỵ ACE-004 Chân Thị Chi Nhãn, một thứ tương tự ACE-004 Kình Đảo.
Rốt cuộc có bao nhiêu thành viên đứng xem, và họ nắm giữ lực lượng như thế nào?
Trong số những người đứng xem, liệu có những người như Vu Sư tồn tại hay không? Hoặc là thật ra Trịnh Viễn Đông ngoại trừ đao thuật vô cùng cao siêu còn có thủ đoạn lợi hại hơn.
“Tìm rồi, khi đó có một hạm đội lên đường tìm kiếm.”