Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1576: Bí Mật Bảo Vệ




Đoàn tàu hơi nước lao ra từ hư vô tăm tối, tiếng còi hơi rít lên vang dội, ống khói đầu tàu bốc lên cuồn cuộn, dày đặc.

Khói mù màu đen trông giống như một dải ruy băng đen kịt được trải ra trên bầu trời.

Khi băng qua rừng rậm, bầy chim giật mình thảng thốt.

Không có đường sắt, không có người điều khiển, nó cứ chạy băng băng giữa chốn hoang vu một cách đột ngột như thế, vậy nên vật cấm kỵ vốn dùng để du lịch ngắm nhìn cảnh vật ở cánh đồng hoang vu cũng trở thành một cảnh đẹp.

“Ôm chặt cổ ta!”

Khánh Trần lớn tiếng hô, hắn treo người trên Đoàn tàu hơi nước, còn Tiểu Mộng Thiên bám trên cổ hắn, gió thổi phần phật khiến khuôn mặt của hai người biến dạng, gió lạnh lùa vào miệng cậu bé…

Trương Mộng Thiên nằm mơ cũng không ngờ được ông chủ nhà mình nói đi du lịch là đi theo kiểu này…

Thế này chẳng phải đi chịu khổ hay sao?

Lúc này, Khánh Trần buông lỏng một tay ra vặn chốt cửa, cạch một tiếng, cửa mở ra.

Dường như tiếng còi tàu còn ẩn giấu sự phẫn nộ.

Khánh Trần lập tức mang Tiểu Mộng Thiên nhảy vào khoang tàu, sau đó chạy đến toa tàu phía sau mở cửa ra cho Ương Ương và Khánh Chuẩn vào.

Và hắn cũng hô to:

“Khánh Chuẩn, đừng vứt balo leo núi đi!”

Khánh Chuẩn:

“…”

Khánh Chuẩn ngậm một chiếc balo leo núi, tay phải cũng xách theo một chiếc, hắn chỉ có thể dùng tay còn lại kéo tay vịn ngoài cửa xe lửa.

Sau đó hắn kéo mạnh một cái, nhảy vào trong khoang.

Vừa mới vào trong hắn đã chất vấn với vẻ đau đớn:

“Bây giờ ngươi cũng được xem như đại gia rồi, tiền lương tổ chức mật thám phát cho ngươi cũng phải mấy trăm nghìn một tháng. Ta nghe nói ngươi còn sắp có tên trong danh sách thụ hưởng hoa hồng của gia tộc Khánh thị rồi, đến mức phải tiết kiệm chút tiền này à? Một đồng vàng tính ra cũng chỉ hơn mười nghìn tệ thôi mà!”

Ương Ương vội giúp hắn đỡ balo leo núi…

Khánh Trần cười tươi:

“Dùng chùa là một thú vui! Đừng lúc nào cũng nghi ngờ ông chủ của mình vậy chứ!”

Khánh Chuẩn:

“…Được.”

Có lẽ Đoàn tàu hơi nước không ngờ được rằng đời này còn có lúc mình bị người ta dùng chùa.

Nhưng Khánh Chuẩn rất nhạy bén, hắn lập tức nghĩ đến thật ra Đoàn tàu hơi nước nhất định không phải vì Khánh Trần có thể trốn vé nên mới né tránh Khánh Trần.

Mà là vì một khi Khánh Trần có năng lực mở cửa tàu, vậy thì đồng nghĩa với việc số đồng vàng chất đầy ở khoang tàu phía sau sẽ gặp nguy hiểm.

Đây mới là nguyên nhân chính khiến Đoàn tàu hơi nước trốn Khánh Trần.

Khánh Trần cười híp mắt nhìn Khánh Chuẩn:

“Tốc độ của ngươi rất nhanh mà, lần trước ở chỗ tình báo không phải ngươi nói mình mới cấp D à? Cấp D không có được tốc độ này.”

Khánh Chuẩn đáp:

“Ta được ảnh tử tiên sinh cử đến bí mật bảo vệ ngươi, dĩ nhiên không thể bại lộ thực lực thật sự.”

“Thì ra là vậy, ảnh tử tiên sinh đúng là người tốt!”

Khánh Trần tán tụng.

“Ảnh tử tiên sinh đương nhiên là tốt rồi.”

Khánh Chuẩn ra vẻ tò mò muốn đi xem xét khoang tàu, còn có toa cuối cùng chở đầy vàng.

Ương Ương nhỏ giọng:

“Ta đã thấy trường lực của Khánh Chuẩn...ngươi có cần phải tỏ ra lịch sự với hắn không?”

“Suỵt!”

Khánh Trần vội nói:

“Đương nhiên ta biết hắn là ai, nhưng ngươi không thể để hắn biết là “ta biết”, nếu không ta làm sao còn có thể để cho hắn làm việc giúp mình được! Hắn thích coi cuộc đời như trò chơi, vậy cứ mặc hắn chơi cho đủ đi!”

Ương Ương nhìn Khánh Trần:

“To gan thật đấy, nhưng ta cũng không thể coi như không hay biết gì giống như ngươi được, đó là trưởng bối đấy…”

Lúc này Khánh Chuẩn quay trở lại, Khánh Trần nhét hai balo leo núi vào giá để đồ trên đỉnh đầu, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đến bây giờ, hắn mới cảm thấy mình hoàn toàn thoát khỏi cuộc tranh đấu trước đó, bắt đầu hưởng thụ cuộc sống thật sự ở thế giới trong.

Hắn mỉm cười nhìn Khánh Chuẩn:

“Ngươi không cảm thấy du lịch kiểu này rất thú vị à? Không còn lo nghĩ, thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Không cần suy tính phải đối mặt với quyền lực và đấu tranh như thế nào, cũng không cần giao tiếp với người khác. Học cách làm bạn với thế giới, thế giới chưa bao giờ từ chối bất kỳ ai.”

Dường như Khánh Chuẩn cảm thấy hứng thú, hắn đứng cạnh cửa sổ của toa xe lửa, nhìn phong cảnh và núi tuyết cứ lùi dần về sau.

Hắn nhìn bầy ngựa chạy trên cánh đồng phủ tuyết trắng, một con ngựa chứng đang dẫn bầy ngựa bằng qua bình nguyên.

Hắn nhìn mấy con sói lẻ lơi đằng xa, đang tò mò quan sát Đoàn tàu hơi nước một cách cẩn thận và bình tĩnh.

Chẳng biết từ bao giờ, hắn đã cách cuộc sống xa đến vậy.

Người thích bỡn cợt với đời bị vây nhốt trong vòng xoáy quyền lực từ lúc nào không hay.

Khánh Chuẩn không thèm để ý hình tượng của mình, hắn hạ cửa kính xuống rồi hét thật to, khiến bầy sói đứng xem hoảng sợ, chạy mất hút.

Khánh Trần yên lặng nhìn, có lẽ đây chính là nguyên nhân đối phương nhất quyết phải đi với mình.