Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1571: Không Có Thương Vong




Khánh Trần nhìn ngọn lửa:

“Lão La, Bạch Trú vốn hoạt động ẩn nấp bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt mọi người, tất nhiên sẽ phải trải qua tất cả những thứ này. Bọn ta phải đi học, chuyện ngoài trường học đành nhờ ngươi.”

“Ông chủ yên tâm.”

Lúc họ nói chuyện thì trong một căn biệt thự nào đó, Trương Uyển Phương và Tần Thư Lễ nhìn ngọn lửa cháy ngùn ngụt với ánh mắt kinh hãi và khó hiểu.

Tần Thư Lễ cầm áo khoác lên:

“Ta đi nhìn xem, hình như đằng kia là biệt thự của Bạch Trú.”

Thật ra, ở khu vực trung tâm của khu biệt thự chỉ có năm căn biệt thự, hai căn trong đó đều thuộc về Bạch Trú, cho nên đồ ngu cũng biết nguồn gốc của tiếng nổ nhất định có liên quan đến tổ chức này.

Hơn nữa xem quy mô của vụ nổ này, e rằng người trong biệt thự khó lòng may mắn thoát khỏi.

Tần Thư Lễ đang chuẩn bị ra ngoài thì Trương Uyển Phương bỗng kéo hắn lại, không nói gì.

Tần Thư Lễ sửng sốt:

“Giờ ta cũng tu hành rồi, lỡ như Khánh Trần ở trong biệt thự và bị thương thì có khi ta có thể giúp đỡ hắn.”

Trong chuyến xuyên không lần trước, người đàn ông thuộc nhà Lam Sắc này cũng nhận được Chuẩn Đề truyền thụ, thậm chí còn có người tổ chức thành đoàn đội giúp hắn thức tỉnh đến cấp D, hiện nay cũng coi như là một dị năng giả vừa bước vào ngưỡng cửa tu hành.

Thế nhưng Trương Uyển Phương vẫn kéo hắn lại, nàng cứ im lặng, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Thư Lễ.

Tần Thư Lễ hỏi một cách nghi ngờ:

“Ngươi không lo cho Khánh Trần ư?”

Trương Uyển Phương bỗng nói:

“Lỡ như ở đó vẫn còn nguy hiểm, ngươi bị tấn công, thế thì ta và Hạo Hạo phải làm sao bây giờ? Ta chỉ có hai người các ngươi thôi.”

Tân Thư Lễ ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng hắn thở dài:

“Uyển Phương, ngươi ở nhà trông nom Hạo Hạo, dù sao ta cũng phải đi xem mới được. Nếu thật sự cần giúp, dù sao hắn cũng là con trai của ngươi, hơn nữa hắn cũng từng lặng lẽ giúp đỡ ta.”

Nói xong Tần Thư Lễ đi ra ngoài.

Hắn đi tới hiện trường vụ nổ, hỏi thăm lính cứu hỏa:

“Xin chào, hai căn biệt thự này thế nào rồi, có thương vong không?”

“Không có thương vong, may mà trong nhà không có người.”

Lính cứu hỏa nói:

“Tốt quá rồi.”

Tần Thư Lễ lui sang một bên, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Trú biến mất, Tần Thư Lễ biết, tình thân giữa Trương Uyển Phương và Khánh Trần cũng cắt đứt hoàn toàn ở đây.

...

Đếm ngược 00:30:00.

Nhóm Lưu Đức Trụ đứng trước cửa hiệu sách Côn Luân, hiệu sách rộng mấy chục mét vuông đã rỗng không, chỉ còn lại Tiểu Ưng ngồi cau mày xem thời sự trong quầy với vẻ buồn chán.

Giang Tuyết tiến lên gõ mặt quầy:

“Xin chào, ta muốn hỏi làm sao để đến trường học của Côn Luân?”

Tiểu Ưng ngẩng đầu, hai mắt sáng rực:

“Ôi trời sao các ngươi lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Vừa nãy biệt thự Bạch Trú bị tập kích, ta còn lo các ngươi sẽ xảy ra chuyện gì.”

“Tập kích?”

Giang Tuyết nói với giọng nghi hoặc.

“Xem ra các ngươi vẫn chưa biết, đi đi đi, trước tiên đưa các ngươi đến trường rồi nói sau.”

Tiểu Ưng nói:

“Hơn một nửa số học sinh đến nhập học rồi, ta dẫn các ngươi đi giành ký túc xá xịn, chúng ta cũng coi như người quen, ta cũng rất ngưỡng mộ Bạch Trú chúng ta đấy, việc này các ngươi cứ giao cho ta, đảm bảo các ngươi sẽ hài lòng!”

Lưu Đức Trụ và mọi người trố mắt nhìn nhau, người này cứ lải nhải gì thế, sao lại nói bóng gió là rất muốn gia nhập Bạch Trú?

Tiểu Ưng đi trước dẫn đường, hắn đi đến trước một tủ sách kê sát tường.

Hắn kéo tủ sách ra, sau đó lấy một viên đá màu đỏ từ trong tủi ra ấn lên cánh cửa sắt giấu sau tủ sách.

Viên đá màu đó đó giống như đột ngột hòa tan vào trong cánh cửa sát, mà bức tường kia lại xuất hiện gợn sóng trong suốt dập dềnh.

“Đây là...” Lý Đồng Vân nói một cách ngập ngừng:

“Vật cấm kỵ ACE – 004, Chân Thị Chi Nhãn?”

“Ồ, tinh mắt đấy, đến cả tổ chức tình báo của Hồ thị cũng chỉ ghi lại tên của thứ này thôi chứ không ghi chép tác dụng và hình dạng của nó, làm sao ngươi biết được?”

Tiểu Ưng tò mò.

“Hồ sơ tuyệt mật trong kho hồ sơ của Lý thị có ghi chép về nó, nhưng mà thứ này...hình như không thuộc về Liên Bang nhỉ? Vốn dĩ nó phải nằm trong tay một nhóm Vu Sư.”

Lý Đồng Vân nói.

Giang Tuyết nhìn đối phương với ánh mắt lạnh lùng, bây giờ nàng đã biết Lý Đồng Vân là người của tập đoàn Lý thị.

Vì vậy nàng cũng biết người lúc trước giúp đỡ nàng thật ra chính là con gái của mình.

Đứa con gái mưu ma chước quỷ này lợi dụng sơ hở nàng không hay biết gì về ký ức kiếp trước, bịa đặt ra tình tiết “ân nhân cứu mạng” kinh điển để nàng cho rằng mình thật sự từng cứu một nhân vật máu mặt...

Mỗi lần nghĩ đến việc này, Giang Tuyết đều muốn đè Tiểu Đồng Vân lên đùi đánh mông...

Không biết sao mà Jinguji Maki lại phát hiện ra bầu không khí trở nên khác thường, cô bé lập tức ôm lấy cánh tay của Giang Tuyết và nở nụ cười ấm áp.

Bấy giờ tâm trạng của Giang Tuyết mới khôi phục bình thường, vẫn là Maki - chan ngoan nhất!

Tiểu Ưng nói:

“Thật ra thứ trong tay không phải là vật cấm kỵ ACE – 004 thật, hàng thật không chỉ có một cái, việc này không phải là bí mật ở Côn Luân, nhưng không thể nói nhiều được. Nếu tò mò thì các ngươi có thể bảo Khánh Trần đi hỏi ông chủ Trịnh, hắn cũng là thành viên của Côn Luân mà.”

Lý Đồng Vân bỗng nói:

“Ngươi cố ý dùng Chân Thị Chi Nhãn trước mặt bọn ta, thật ra là muốn dùng thứ này nhử Khánh Trần ca ca của ta đúng không!”

“Hahahaha, thế sao?”

Tiểu Ưng đi vào trong tường với vẻ mất tự nhiên.

Những gợn sóng trong suốt trên tường dập dềnh lan rộng ra, bóng dáng Tiểu Ưng đột ngột biến mất.

Mấy người Giang Tuyết nhìn nhau, sau đó cũng bước vào trong tường.

Tất cả mọi người đều sững sờ, họ nhìn bầu trời sao bao la bát ngát trên đỉnh đầu, nghe tiếng sóng biển vỗ rì rào...Họ xuyên qua một cánh cửa trong thành phố và đến một hòn đảo!

Thời gian đếm ngược kết thúc.

Xuyên qua thời không.