Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1572: Hòn Đảo




Sau khi thế giới chìm vào bóng tối, lại sáng lên lần nữa.

Khánh Trần vẫn ở thành phố số 10 lúc nửa đêm, giống như hôm qua hắn mới vừa mang hoa đến cho mẹ của Trương Văn Tề.

Hắn quay đầu liếc nhìn cao ốc sau lưng, hi vọng người mẹ có thể cảm nhận được tâm ý của Trương Văn Tề.

Đếm ngược trở về 168:00:00.

Lại là một chu kỳ bảy ngày, việc này có nghĩa rằng thế giới trong ngoài lại chặt chẽ liên hệ với nhau lần nữa, nhanh chóng đan xen.

Khánh Trần lấy điện thoại di động ra gọi cho Giang Tuyết:

"A lô, dì Giang Tuyết ạ, mọi người đã thuận lợi đến trường học chưa?"

Giang Tuyết:

"Tất cả đều thuận lợi, chỉ là phát sinh một chuyện rất hoang đường. Sau khi chúng ta xuyên qua một cánh cửa sắt trong tiệm sách Côn Lôn...Chuẩn xác mà nói, là cái cửa sắt kia cũng không mở ra, chúng ta trực tiếp đi xuyên qua nó. Tiểu Ưng nói, đây là tác dụng của vật cấm kỵ ACE-004 Chân Thị Chi Nhãn, cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì ngươi tự đi hỏi Trịnh Viễn Đông. Sau khi chúng ta xuyên qua cửa sắt đã tới một hòn đảo, cũng không biết rốt cuộc hòn đảo này ở đâu...Dường như hòn đảo này rất lớn, không nhìn thấy bờ."

Đầu tiên, Khánh Trần hỏi:

"Lúc các ngươi đến nơi đó, là ban ngày hay ban đêm?"

Giang Tuyết:

"Ban đêm."

Khánh Trần hỏi:

"Mặt trăng ở vị trí nào?"

Giang Tuyết:

"Phương Đông, cảm giác chẳng mấy chốc sẽ chìm vào trong biển."

Hiện tại là cuối tháng âm lịch, mặt trăng mọc đằng Tây xuống đằng Đông, vị trí hòn đảo đám người Giang Tuyết đang ở sắp nghênh đón bình minh, vậy chứng tỏ hòn đảo vẫn nằm ở phương Đông, rất có thể vẫn trong khu vực Thái Bình Dương.

Nhưng hòn đảo này cũng sẽ không đặc biệt xa, nếu như rất xa, nơi đó hẳn là ban ngày.

Khánh Trần lại hỏi:

"Nhiệt độ trên đảo chừng bao nhiêu? Ấm áp, hay là rét lạnh."

Giang Tuyết nhớ lại:

"Rõ ràng là hải đảo nhưng cũng không ấm áp lắm, ta cảm thấy vào đêm khả năng chỉ có 5 độ? Chỉ ấm hơn Lạc thành một chút xíu."

Khánh Trần đứng trên đường dài, thầm suy nghĩ:

"Như vậy thì hẳn là hòn đảo phải nằm ở giữa 35-45 độ vĩ Bắc, nếu xuôi về Nam hoặc nằm chếch lên hướng Bắc, đều rất khó có nhiệt độ này. Nếu như thời gian trên đảo là 5 sáng, như vậy một múi giờ ở vĩ độ Bắc 40 độ tương đương với 15 nhân 111 cây số, lại nhân với C0S40, vào khoảng 1275. 39 cây số, hòn đảo này cách múi giờ thủ đô đại khái khoảng 6377 cây số..."

Một múi giờ là 15 độ, mà 111 cây số thì là khoảng cách của một độ trên đường xích đạo.

Phải biết, khoảng cách theo đường chim bay giữa thủ đô và Tokyo Nhật Bản cũng chỉ có 2 478 cây số, nói cách khác, hải đảo này thật sự nằm trên Thái Bình Dương, mà còn cách Nhật Bản không rất xa.

Khánh Trần nghi ngờ, cũng không nghe nói ở đó có hòn đảo khổng lồ nào.

Chờ chút...

Hawaii cách thủ đô vào khoảng 7500 cây số, gần hơn nữa là phạm vi thuộc về Bắc Mỹ.

Nói cách khác, nếu như thông tin Giang Tuyết truyền lại không sai lầm, như vậy trường học của Côn Lôn, chỉ cách Hawaii hơn một ngàn cây số.

Cũng chính là khoảng cách từ thủ đô đến Thượng Hải trong nội địa.

Nhưng bây giờ hòn đảo trên Thái Bình Dương bất kể có người hay không, đều đã có chủ sở hữu, những thứ này vào thế kỷ 19 đã bị đám cường quốc vô sỉ chia phần xong xuôi.

Côn Lôn biết đi đâu tìm ra một hòn đảo như thế?

Được rồi, dù cho Côn Lôn có thể dùng thủ đoạn khó lường biến ra một hòn đảo khổng lồ đi nữa.

Như vậy vẫn còn một vấn đề, hiện tại toàn bộ Địa Cầu đều bị vệ tinh thời gian thực giám sát, Côn Lôn xây dựng một trường học trên đảo, sẽ không bị phát hiện sao?!

Côn Lôn dựa vào cái gì để có thể giấu một hòn đảo ngay trước mũi toàn thế giới?

Trong lòng Khánh Trần đầy nghi hoặc...

Đáp án chuyện này, hắn quả thực chỉ có thể đến hỏi Trịnh Viễn Đông, chuyện này đã không thuộc phạm vi khoa học, khoa học bó tay với việc này.

Đương nhiên, nghi hoặc không chỉ có mỗi hắn, còn có Giang Tuyết. Nàng nghĩ mãi mà không hiểu, sao Khánh Trần mới hỏi hai câu, đã đoán được vị trí đại khái của trường học...

Khánh Trần nói trong điện thoại:

"Dì Giang Tuyết, trong trường học nhờ dì chăm sóc bọn họ, ta sẽ qua đó sau."

Giang Tuyết nói:

"Ừm, ngươi nhất định phải chú ý an toàn, không cần để tổn thất của biệt thự ở trong lòng, dòng tiền mặt của Bạch Trú chúng ta vẫn rất là đầy đủ."

Khánh Trần sửng sốt:

"Ặc, đâu có tổn thất gì, công ty bảo hiểm sẽ bồi hoàn, đó là một trận hoả hoạn bình thường."

Kỳ thật, chỉ cần cẩn thận kiểm tra thực hư, sẽ phát hiện chất nổ trong biệt thự.

Nhưng Côn Lôn chính là tổ chức phụ trách kiểm tra thực hư và định giá, Khánh Trần chắc chắn Côn Lôn sẽ ấn định đây chính là một trận hoả hoạn hết sức bình thường.

Cho nên, có khi lần này hắn còn có thể kiếm lời chút tiền.

Việc duy nhất cần phải chú ý chính là, người du hành thời gian Bắc Mỹ càng ngày càng tích cực trên sân khấu thế giới. Thậm chí, đã bắt đầu vươn tay về hướng liên bang thế giới trong và nội địa ở thế giới ngoài, chỉ sợ tương lai vẫn còn xung đột.