Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1570: Là Bẫy




Một chiếc trong số đó bay đến trên đầu biệt thự Bạch Trú, còn chiếc còn lại thì bay đến trên khoảng không của căn biệt thự thuộc về La Vạn Nhai.

Máy bay không người lái ở thế giới trong có cấu tạo khác với thế giới ngoài ở chỗ họ sử dụng tuabin, tốc độ bay nhanh hơn và khả năng chịu lực tốt hơn.

Bên dưới hai chiếc máy bay không người lái này đều có một chiếc hộp màu đen, khi chắc chắn máy bay bay đến trên không thì lập tức thả hộp xuống.

Ầm ầm vang lên liên tiếp hai tiếng, hai căn biệt thự bốc cháy ngùn ngụt, ánh lửa khổng lồ rọi sáng bầu trời.

Mảnh ngói trên nóc nhà nứt toác bắn tứ tung, thủy tinh xung quanh biệt thự cũng vỡ vụn bởi cơn chấn động.

Hai chiếc máy bay không người lái nhanh chóng bay lên cao, sau đó bay về phía bắc trong sự yểm trợ của bóng đêm, bay thẳng đến Mang Sơn mới từ từ hạ cánh.

Trong núi, một người châu Á trẻ tuổi với làn da ngăm lấy kính thực tế ảo xuống, mở hòm kim loại bên cạnh ra chuẩn bị cất máy bay không người lái vào.

Thế nhưng đúng lúc này, Ương Ương đáp xuống từ màn đêm, đồng thời nàng nói với tai nghe Bluetooth:

“Tìm được hắn rồi, giết luôn à?”

“Ừ, giết đi.”

Khánh Trần nói.

“Không thẩm vấn sao? Để xem là tổ chức nào phái tới?”

Ương Ương tò mò.

Hắn nói:

“Chúng ta không kịp tra hỏi, sắp phải xuyên không rồi, hắn đến thế giới trong chưa biết chừng cũng sẽ bị người khác diệt khẩu. Hơn nữa cũng chỉ có mấy tổ chức nhằm vào chúng ta, không khó đoán, tổ chức Future của Bắc Mỹ, tập đoàn Jindai của đảo quốc, Huyễn Vũ trong nước, dù là ai làm, nói chung đều là kẻ địch.”

“Sao ngươi biết nhất định sẽ có người tập kích biệt thự Bạch Trú thế?”

Ương Ương lại hỏi.

“Ta không biết, ta chỉ đề phòng thôi. Những người trù tính chuẩn xác trong lịch sử chẳng qua cũng là chuẩn bị sâu hơn người khác mà thôi.”

Khánh Trần đứng trên con đường ngoài khu biệt thự Hoa Viên Quốc Bảo, nhìn ánh lửa cháy hừng hực một cách bình tĩnh.

Ương Ương cuốn trường lực nhanh chóng rơi xuống, nàng chưa kịp chạm đến mặt đất thì trường lực khổng lồ đã ép cong cành cây và cỏ dại mọc xung quanh.

Chàng trai đứng trên mặt đất đang chuẩn bị rút lui không chịu nổi trọng lực, hắn còng lưng giống như bị một ngọn núi đè lên người!

Ngay cả nền đất rắn chắc cũng lún xuống, tạo thành một cái hố to.

Thế nhưng trong khoảnh khắc đó, chàng trai kia bỗng ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Ương Ương, ngay sau đó hắn hóa thành ánh huỳnh quang màu xanh lam, rồi tan biến trong bóng đêm.

Khi bóng người nọ biến mất, trên mặt đất cũng xuất hiện một ký hiệu sau năm cánh màu xanh lam, bên ngoài ngôi sao năm cánh đó còn được bao quanh bởi những đường vân kỳ quái trông giống như nòng nọc, vừa thàn bí lại vừa kỳ dị.

“Ớ, là bẫy!”

Ương Ương cảm thấy là lạ, chiếc hòm vốn dùng để cất máy bay không người lái rơi xuống đất, bên trong bỗng nhiên xuất hiện sự dao động của nguồn năng lượng khổng lồ.

Ương Ương giơ hai tay lên che trước mặt mình, nàng tức tốc bay lên cao.

Oành một tiếng, bên trong chiếc hòm giống như cất giấu một mặt trời, bỗng bộc phát ánh lửa cực lớn!

Sóng hơi do nhiệt độ cao đồ sộ khuấy động không khí nửa đêm, may mà Ương Ương nhanh trí tránh né kịp thời, nếu không vừa rồi nàng sẽ phải chết ở đây.

“Khánh Trần, kẻ thù của ngươi có thể biến thành ánh sáng màu xanh rồi biến mất à? Sau khi biến mất còn để lại một ký hiệu sao năm cánh.”

Ương Ương nhìn ký hiệu trên bầu trời, nàng lấy điện thoại ra chụp lại ký hiệu màu xanh lam này.

Khánh Trần nói:

“Từng xuất hiện bên Bắc Mỹ, là vật cấm kỵ của ông chủ tổ chức Future, nghe nói phương pháp sử dụng chính là nhìn thấy ánh mắt của người có sát ý thì sẽ dịch chuyển tức thời. Cho nên ông chủ của tổ chức Future này được người ta gọi là chim bất tử không thể bị giết chết.”

“Ông chủ của Future à?”

Ương Ương nói với vẻ khó hiểu:

“Không đúng, ta thấy được một người trẻ tuổi châu Á, trông giống người Đông Nam Á ấy, ông chủ của Future không phải là người da trắng hay sao?”

“Cái này thì ta không rõ, nhưng cách biến mất mà ngươi miêu tả ăn khớp với truyền thuyết.”

Khánh Trần nói:

“Rút đi, không dây dưa thêm nữa...Đúng rồi, ngươi đến tụ họp với ta chứ?”

“Ta không đi.”

Ương Ương cười nói:

“Dù sao lát sau xuyên không là có thể gặp nhau rồi.”

“Vậy lát nữa gặp lại.”

Khánh Trần nói.

Hắn nhìn La Vạn Nhai bên cạnh mình:

“Lúc trước bảo ngươi mua bảo hiểm cho nhà mình, chắc chắn có hiệu lực chứ?”

“Ừ, bảo hiểm cho kết cấu nhà ở bị hư hại, lũ lụt, hỏa hoạn và những sự cố ngoài ý muốn.”

La Vạn Nhai gật đầu, ông chủ này không muốn chịu tổn thất một chút nào cả.

Khánh Trần nói tiếp:

“Thế thì mau đi báo án rồi cứu hỏa. Người mua bảo hiểm có nghĩa vụ phối hợp khám xét và cứu vớt tổn thất, sau khi báo án các ngươi cũng bắt đầu chia nhau rút lui, ta đi sau các ngươi dọn dẹp những kẻ bám đuôi.”

“Hiểu rồi.”

La Vạn Nhai gật đầu:

“Ta chỉ thấy tiếc cho hai căn biệt thự ấy thôi, đáng tiếc thật đấy, mọi người tụ tập bên nhau vui vẻ biết bao.”