Hai người họ vừa mới đến cổng trường đã có một chiếc taxi dừng lại, đưa họ đến một vị trí khác kín đáo hơn, ở đó còn có một chiếc xe khác chờ trung chuyển.
Sau khi hai người lên xe, Khánh Trần mới lái xe điện rời đi, hắn nói trên kênh liên lạc:
“Sau khi tập hợp với Giang Tuyết, Tiểu Đồng Vân và Maki - chan thì đi thẳng đến Trịnh Thành tìm Côn Luân nhập học, các ngươi ở ngôi trường đó chờ ta.”
Lưu Đức Trụ nói:
“Ông chủ, ngươi không đi à?”
“Ta còn có một việc chưa làm xong.”
Khánh Trần nói:
“Nhớ kỹ là đến trường mới không được trốn học nữa, Côn Luân nói cũng không sai đâu, quả thật học sinh cần phải học tập, đó là quá trình bồi dưỡng cách tư duy.”
Nam Canh Thần nghi ngờ:
“Trần ca, ngươi vội vàng tiễn chúng ta khỏi Lạc Thành như thế rốt cuộc là để phòng bị cái gì?”
“Cẩn thận không bao giờ là thừa.”
Lưu Đức Trụ và Nam Canh Thần ngồi xe đi càng lúc càng xa, mà chờ đợi họ là cuộc sống vườn trường hoàn toàn mới.
…
Đếm ngược 01:00:00.
Trụ sở chính của tổ chức Future ở Bắc Mỹ nằm bên cạnh quảng trường Thời Đại ở New York.
Nơi này từng là chốn sầm uất nhất trên thế giới, được mệnh danh là Giao lộ thế giới.
Tổ chức Future mua hẳn một tòa cao ốc ở chỗ này, đồng thời cũng chuyển công nghệ 3D Holographic Neon ở thế giới trong đến thế giới ngoài.
Buổi tối, sau khi Holographic Neon được mở ra sẽ có một chiếc khí cầu máy cấp Giáp khổng lồ đi tuần trên không trung, giống như văn mình của tinh cầu khác giáng xuống Trái Đất.
Không chỉ tòa cao ốc này, họ còn bán thiết bị Holographic Neon cho các công ty khác, thế là khi màn đêm buông xuống New York còn lộng lẫy hơn pháo hoa ở Disney.
Hàng trăm nghìn khách du lịch trên toàn thế giới đổ xô đến đây để thưởng thức cảnh đẹp vốn thuộc về thế giới trong.
Những thứ đã quá quen thuộc với người dân ở thế giới trong lại khiến người dân của thế giới ngoài rúng động.
Có lẽ, thành phố này là nơi gần với thế giới trong nhất ở thế giới ngoài.
Không chỉ riêng cảnh sắc mà cả hoàn cảnh văn hóa, hoàn cảnh sinh hoạt của nó nữa.
Thời gian trong nước bây giờ đã là mười một giờ đêm, mà nơi này mới là mười giờ sáng.
W, người từng phụ trách chi nhánh ở Châu Âu, bị gọi về trụ sở chính, đảm nhiệm chức vụ quan trọng.
Hắn mặc áo khoác màu xám, cầm một cốc cà phê rảo bước đến tòa nhà Future.
Tòa cao ốc có chế độ kiểm tra an ninh nghiêm ngặt, dù là W cũng phải trải qua ba lần xác minh thân phận.
Hắn đi thang máy lên tầng 42, Mike – dị năng giả cấp A đang gác hai chân lên bàn làm việc, đắp một quyển tạp chí playboy lên mặt mà ngủ.
W vén quyển tạp chí trên mặt Mike lên, nhìn khuôn mặt hốc hác vì rượu chè gái gú của đối phương:
“Tối hôm qua ngươi lại chơi thuốc à?”
Mike mở mắt nhìn W và cười nói:
“Đừng lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt thế giới sắp hủy diệt có được không, chúng ta cùng nhau bị gọi về từ chi nhánh Châu Âu, thế nên phải hưởng thụ cuộc sống chứ.”
W cười khẩy:
“Có lẽ ngươi đã quên đó là bởi vì hai chúng ta làm hỏng chuyện của chi nhánh Châu Âu, khiến tổ chức Vương Quốc lợi dụng sơ hở xâm nhập mới dẫn đến việc chúng ta bị điều về trụ sở chính. Hai chúng ta nhìn thì ngồi chức cao nhưng lại chẳng có quyền lực gì, thế này thì khác gì mất hết thực quyền?”
Mike nhún vai:
“Bạn của ta ơi, thời đại thay đổi rồi, người là dị năng giả cấp B, ta là dị năng giả cấp A, chỉ cần có thực lực thì không ai có thể cướp mất quyền lực của chúng ta đâu, đừng lo.”
“Ngươi xem tin tức của Châu Á chưa, thân phận của Joker bại lộ rồi!”
W nói với giọng điệu nghiêm trọng.
Trên thực tế, điều bất trắc lớn nhất mà hai người gặp phải khi ấy chính là để quả bom trên phố Amsterdam phát nổ không chút phòng bị, ngoài ra tia laser của Mike cũng gây thiệt hại lớn cho Asmterdam.
Cuộc chiến đấu ấy khiến toàn bộ Châu Âu sản sinh cảm xúc mâu thuẫn với tổ chức Future.
Cho dù tổ chức Future PR như thế nào thì cũng không thể thay đổi tất cả những việc này.
Để tránh cho mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn, tổ chức lựa chọn tạm thời gọi W và Mike trở lại.
Mà người đầu têu trong chuyện này chính là Joker.
Mike cười nói:
“Tối qua truyền tình báo về rồi, ông chủ cũng trông thấy.”
“Ông chủ nói thế nào?”
W cau mày, hỏi:
“Kệ hắn à?”
“Sao có thể mặc kệ hắn được.”
Mike nhìn thời gian đếm ngược trên cánh tay:
“Còn có một tiếng nữa là xuyên không, món quà mà ông chủ đưa tặng Bạch Trú chắc hẳn đang được giao rồi.”
…
Tuy biệt thự Bạch Trú che kín rèm cửa sổ nhưng trong nhà đèn đuốc sáng trưng và bật nhạc, sau rèm cửa còn có bóng người lay động, nom vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, hai chiếc máy bay không người lái phát ra tiếng vù vù khe khẽ, bay qua tường bao của khu biệt thự Hoa Viên Quốc Bảo và tiến vào sâu hơn.