Đếm ngược 15:00:00.
Sở giáo dục Lạc Thành đã nhiều lần ra chỉ thị, nhấn mạnh rằng các trường học không được phép dạy thêm, thế nhưng kỳ thi vào đại học ở Dự Châu luôn trong tình trạng sĩ tử thì nhiều mà tuyển sinh lại quá ít, không có một trường cấp ba nào dám cho nghỉ trước Tết âm lịch, sợ học sinh mải chơi.
Ở Dự Châu, thi đại học chẳng khác nào chém giết trên chiến trường, muốn vào được trường đại học khoa chính quy hạng hai tốt cũng phải đạt từ 550 điểm trở lên mới được.
Bởi vậy, cho dù đã gần cuối năm, nơi nơi đều bắt đầu giăng đèn kết hoa, thế nhưng học sinh lớp mười một, mười hai vẫn chưa được nghỉ Tết, về nhà.
Trường học ngoại ngữ Lạc Thành hôm nay cực kỳ náo nhiệt, các học sinh vây kín trước tòa nhà dạy học giống như gặp thần tượng.
Từ Tử Mặc từng đến Hàm Thành tham gia cuộc thi toán học với Khánh Trần đứng ngoài đám đồng yên lặng nhìn.
Sau khi từ Hàm Thành trở về, nàng lập tức xin nghỉ dài hạn rồi lần lượt đi đến 19 thành phố Open Beta, nàng muốn thử xem mình có đạt được tư cách trở thành người chơi Open Beta hay không.
Nhưng nàng thất bại, cho dù đi hết 19 thành phố, trên cánh tay của nàng cũng không xuất hiện thời gian đếm ngược…
Tựa như đột nhiên có một con dao cầu vô hình trong cuộc sống, nó chia cắt thế giới của một nhóm người này với một nhóm người khác, từ nay về sau hai bên khó có thể cùng xuất hiện.
Cuộc sống là như vậy đấy, quá trình trưởng thành có lẽ là muốn ta phải hiểu thật ra thế giới này không quay xung quanh mình.
“Sao thế Tử Mục?”
Một bạn học nữ đi cùng hỏi nàng.
“Không có gì.”
Từ Tử Mục cười, rồi tiếp tục đi đến lớp học.
Giống như nàng đã tự nhủ với bản thân, những người khiến lòng ngẩn ngơ như thế có thể gặp gỡ là được rồi, không nhất thiết phải có được đối phương.
Trong đám đông, có người nhỏ giọng nói:
“Hôm nay nhiều người du hành trở lại trường làm thủ tục chuyển trường ghê, vừa nãy ta nhìn thấy Lưu Đức Trụ và Nam Canh Thần của Bạch Trú vào phòng giáo vụ đấy!”
“Cái tên Lưu Đúc Trụ ấy trước đây còn chép đáp án môn toán của ta cơ…”
“Còn Nam Canh Thần hồi xưa nghèo lắm, thường xuyên vay tiền ta.”
Về sự kiện “Người nổi tiếng ngay bên cạnh ta“, bạn bè từng thân quen với những người nổi tiếng này rất thích kể mấy chuyện xấu hổ của họ, giống như làm thế là có thể khiến bản thân trở nên vô cùng lợi hại.
Lúc này, hàng dài người xếp hàng trước cửa phòng giáo vụ, những người du hành ngày thường hay trốn học đang xếp hàng làm thủ tục chuyển trường.
Trường học không dạy được họ, chỉ có thể để cho Côn Luân quản lý họ.
Lúc Nam Canh Thần và Lưu Đức Trụ đến, nhóm người du hành này yên lặng lùi lại nhường đường cho hai người họ, ưu tiên cho họ xử lý thủ tục trước.
Các học sinh đứng xem đều ngớ ra, họ chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác trật tự và phân chia đẳng cấp như thế này.
Thật ra, trong trường học dù ngươi có lợi hại đến mấy thì khi phải xếp hàng vẫn phải xếp hàng, không có địa vị cao hơn hay địa vị thấp hơn.
Ngươi đi giày Nike thì cũng chẳng có nhiều đặc quyền hơn người đi giày Warrior.
Ba mẹ ngươi làm ông ta bà lớn cũng không khiến ngươi được bạn bè trong trường tôn kính hơn là bao.
Trường học là môi trường khá sạch sẽ, mọi người còn chưa học được cách đối nhân xử thế.
Thế nhưng những người du hành lại khác, tất cả họ đều đã bị xã hội phức tạp của thế giới trong rèn giũa.
Những người du hành này biết rõ, hiện nay hai chữ “Bạch Trú” có ý nghĩa như thế nào, và họ cũng biết Khánh Trần thân là thủ lĩnh tiếp theo của Kỵ Sĩ có ý nghĩa ra sao.
Bị xã hội dạy dỗ trước, tất cả những gì nên dạy hay không nên dạy đều được xã hội dạy cho họ cả rồi.
Lưu Đức Trụ nhìn đám người du hành kia, nhẹ giọng nói:
“Không cần nhường chỗ cho bọn ta, mọi người cứ xếp hàng đi, bọn ta chờ là được.”
Hắn nói vậy đoàn người xếp hàng mới khôi phục trật tự như bình thường.
Hình ảnh này khiến những sinh viên cấp ba chưa bao giờ ra khỏi tháp ngà kích động.
Lúc xếp hàng, có một học sinh bỗng nói với vẻ nghi hoặc:
“Lưu Đức Trụ và Nam Canh Thần đều đến rồi, sao Khánh Trần vẫn chưa đến?”
Những người này không quen biết Nam Canh Thần và Lưu Đức Trụ mấy, chẳng qua họ được ăn hôi tên tuổi của Bạch Trú nên mọi người tập trung sự chú ý lên người họ.
Thế nhưng suy cho cùng Bạch Trú trở nên nổi tiếng là nhờ Khánh Trần, vậy nên tất cả mọi người đều tò mò Khánh Trần đâu rồi.
Giờ phút này, Khánh Trần lái xe điện công cộng đến trước cổng trường học. Hắn đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, hắn nhìn xe cộ qua lại, yên lặng ghi chép biển số xe của mỗi chiếc xe.
“Nếu không có biển số xe lặp lại thì có thể rút lui.”
Khánh Trần nói trong kênh liên lạc.
“Đã rõ.”
La Vạn Nhai nói.
Nhân viên tình báo mặc thường phục đứng ở cổng trường mau chóng hành động, còn Khánh Trần đi xem trường ngoại ngữ Lạc Thành một lần nữa, giống như một người sắp đi xa đến thăm bạn cũ lần cuối.
Trong trường học, Lưu Đức Trụ và Nam Canh Thần làm xong thủ tục chuyển trường thì đi ngay.