Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1566: Ngày Sau Không Hối Hận




Trước đây, hắn luôn nói với người khác rằng, khi hắn chạy trốn, vợ cuỗm tiền chạy mất, như thế có thể khiến hắn đỡ cảm thấy bứt rứt không yên.

Nhưng chỉ có hắn biết, hồi trẻ hắn làm gì có tiền cho người ta cuỗm đi, nghèo rớt mồng tơi ấy chứ, chẳng qua đối phương hoàn toàn thất vọng mà thôi.

La Vạn Nhai nhìn tấm thẻ ngân hàng mà đối phương đưa, ngồi trong xe rất lâu.

Đếm ngược 28:00:00.

Trong một nhà hàng sang trọng nào đó.

La Vạn Nhai hỏi:

“Những lời ngươi nói ngày hôm qua là có ý gì, có thể nói cụ thể hơn không?”

Nữ giáo viên lắc lắc ly rượu vang trong tay, cười nói:

“Ta không hiểu tại sao ngươi lại cam tâm tình nguyện làm việc dưới trường một học sinh trung học? Nếu ngươi muốn thì ta có thể giúp người quy hoạch một cơ cấu tổ chức mới, cũng có thể làm cố vấn phát triển tổ chức cho ngươi ở thế giới trong.”

La Vạn Nhai im lặng một lúc:

“Ngươi là người du hành đúng không?”

Nữ giáo viên hơi do dự:

“Đúng vậy.”

La Vạn Nhai mỉm cười, hắn lau miệng rồi nói:

“Ta sẽ suy xét cẩn thận việc ngươi nói, đi thôi, ta đưa ngươi về.”

Sau đó hắn đưa nữ giáo viên về nhà rồi lái xe rời đi, để lại đối phương đứng một mình dưới tòa nhà, nhìn đèn hậu của ô tô càng lúc càng xa.

Trở lại khu biệt thự, La Vạn Nhai đỗ xe trong sân, chần chừ hơn mười phút cuối cùng vẫn xóa sạch phương thức liên lạc của nữ giáo viên.

La Vạn Nhai chợt cười, dường như đang cười nhạo chính mình, hoặc đang cười nhọ số phận.

Hắn mở cửa xuống xe, kéo cà vạt trên cổ xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Không biết cà vạt do tên nào phát minh ra nữa, khó chịu thật. Rượu vang cũng chẳng đủ đô, uống mãi chẳng thấy say gì cả.”

Trong biệt thự bật nhạc, các nhân viên tình báo đã tan ca đang tụ lại một chỗ uống bia, ăn gỏi nộm.

La Vạn Nhai cầm một cốc bia trên ban lên uống một hơi cạn sạch, rồi lại cầm đôi đũa không biết của ai gắp mấy miếng.

Có nhân viên tình báo cười nói:

“Lão La, chẳng phải tối ngươi ra ngoài ăn tiệc à, thế nào lại giống như chết đói thế kia?”

La Vạn Nhai chửi:

“Nhà hàng bây giờ cứ như lừa đảo ấy, thức ăn ít tẹo như cho mèo ăn, không đủ no gì hết.”

Hắn biết, đây là hai cách sống, mà một cách trong đó không hợp với hắn.

Nửa đêm, La Vạn Nhai ngồi trong thư phòng xem sổ tay, hắn vẫn kìm lòng không đặng nhớ lại dáng vẻ quyến rũ của nữ giáo viên nọ.

Vòng eo thon nhỏ cùng với cặp mông căng tròn, khi đi đôi giày cao gót màu đen nàng giống như một con mèo hoang xinh đẹp.

La Vạn Nhai gãi đầu, lại tiếp tục học bài, lát nữa hắn còn phải học trên mạng.

Khóa học trên mạng hắn mua rất đắt, một chương trình học phải tốn mấy chục nghìn.

Nhưng đúng lúc này, Khánh Trần mở cửa thư phòng ra, tìm chỗ ngồi xuống, hắn cười nói:

“Nghe cấp dưới nói ngươi có số đào hoa?”

La Vạn Nhai mỉm cười:

“Kiếp đào hoa.”

Khánh Trần không thích tọc mạch lắm, hắn chỉ khá tò mò:

“Sao đột nhiên ngươi lại học hành nghiêm túc thế?”

La Vạn Nhai suy nghĩ rồi trả lời một cách thận trọng:

“Thật ra nửa đời trước tôi sống hồ đồ vô tri, người ta nói bán VCD kiếm tiền thì ta đi bán VCD, người ta nói bán máy nhắn tin làm giàu được ta cũng đi bán luôn, lại có người nói bảo đảm đầu tư ngon lắm, ta bèn đi làm bảo đảm đầu tư...Thật ra chỉ để kiếm tiền cả thôi, không có mục tiêu gì cả. Bây giờ nghĩ lại, mình ngoại trừ có chút tiền hình như chẳng khác muốn vàn chúng sinh bình thường là bao. Vợ cũ của ta bảo ta hãy làm những việc về già sẽ không hối hận, ta cũng không biết rốt cuộc làm gì mới không hối hận.”

Khánh Trần cười nói:

“Có tiền không phải là chuyện tốt hay sao, trước kia khi tôi còn nghèo, ngày nào cũng chỉ muốn cúi đầu đi bộ, chưa biết chừng có khi nào lại có thể nhặt được một đồng tiền dưới đất ấy chứ. Đôi lúc thấy có người tàn tật ăn xin ở ven đường, ta nhìn bát tiền của họ lại nghĩ, hay là mình cướp của người kia đi. Đương nhiên tôi kiềm chế được.”

La Vạn Nhai nở nụ cười:

“Ai cũng phải trải qua cái độ tuổi ba mươi tự lập, bốn mươi không còn mê hoặc, kết quả ta gần năm mươi rồi mà trong đầu vẫn còn một đống nghi ngờ. Mình nên sống hết kiếp này như thế nào cũng không rõ nữa.”

Khánh Trần im lặng một lúc rồi nói:

“Khổng Tử nói tam thập nhi lập, tứ thập bất hoặc, tức là kẻ địch có ba mươi tên mới đáng để ta đứng lên đánh họ, địch có bốn mươi tên thì ta cũng có thể đánh cho họ tỉnh táo, không có nghi hoặc gì cả.”

La Vạn Nhai trầm mặc:

“Ngươi nói vậy sao nghe giống như Khổng Tử làm đại ca giang hồ ấy.”

“Ha ha.”

Khánh Trần bật cười:

“Thật ra ta nghĩ ý của tứ thập bất hoặc là dù gặp chuyện gì không hiểu thì đến bốn mươi tuổi sẽ không muốn tìm tòi nghiên cứu nữa. Bây giờ ngươi đột nhiên học hành nghiêm túc lại khiến ta hơi bất ngờ, sao, muốn đổi cách sống khác à?”

La Vạn Nhai trầm tư suy nghĩ:

“Hai ngay ta cứ nghĩ mãi, mình sống tầm thường hơn nửa đời người, rốt cuộc phải làm gì mới có thể khiến mình ngày sau không hối hận. Tuy rằng Trương Thanh Hoan trông lực lưỡng nhưng hắn đã nói một câu đả động tôi. Tất cả những việc hắn làm trước kia cũng chỉ vì để cho mình được sống tốt, nhưng sự vui vẻ ấy có hạn. Những việc chúng ta làm bây giờ là khiến cuộc sống của người khác trở nên tốt đẹp hơn, niềm vui này lại khó có thể đo đếm. Trước kia ta chưa chắc đã phục ngươi, gọi ngươi là ông chủ là bởi vì con người ta biết lúc nào nên làm cái gì, nên cậy nhờ cường giả như thế nào.”