Trong nhà hàng sang trọng mà La Vạn Nhai đặt bàn trước, hai người họ mới gặp mà như đã quen từ lâu, họ trò chuyện rất vui vẻ.
Chuyện tình cảm của đàn ông và phụ nữ trưởng thành thiếu vài phần vô tri mờ mịt và ngượng ngùng, lại thêm mấy phần trực tiếp và dục vọng.
Trong bữa ăn, nữ giáo viên hỏi rất nhiều chuyện liên quan đến thế giới trong, nàng cực kỳ hứng thú với thế giới bên kia.
Họ hàn huyên từ chính thể của thế giới trong đến chính thể của thế giới ngoài, lại nói từ lịch sử cận đại đến chế độ nô lệ thời xưa.
Cuối cùng trò chuyện đến đảo quốc, La Vạn Nhai kể chuyện hồi mình mới sang bên kia, còn nữ giáo viên nói về những câu chuyện lý thi khi du học ở Mỹ.
Lúc tiệc tối sắp kết thúc, nữ giáo viên bỗng nói:
“Với năng lực của ngươi, ngươi hoàn toàn có thể có được sự nghiệp và thành tựu của mình. Ở tuổi này mà còn có thể kiên định và bền chí học hành, lại còn có thủ đoạn của mình, ngươi đáng giá có được con đường tốt hơn chứ không phải khuất phục người khác.”
La Vạn Nhai suy nghĩ một lúc, giả vờ không hiểu:
“Thế là có ý gì? Ngươi cũng biết trình độ văn hóa của ta không cao, không hiểu ám chỉ của người khác.”
Nữ giáo viên lắc đầu:
“Không sao, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
La Vạn Nhai đưa nữ giáo viên trở lại khu nhà dành cho viên chức trường học. Khi đến tòa nhà nhân viên trong đại học công nghệ Lạc Thành, nữ giáo viên cười hỏi:
“Mèo nhà tôi biết pha cà phê, ngươi có muốn lên xem không?”
La Vạn Nhai lắc đầu một cách nho nhã:
“Không cần, đã muộn rồi, ta đi lên sợ rằng sẽ gây ra hiểu lầm.”
“Giờ lại ga lăng thế.”
Nữ giáo viên liếc La Vạn Nhai, rồi tươi cười đi lên nhà.
Cái liếc mắt này không hề có ý khinh thường, trong bóng đêm ánh mắt ấy để lộ vẻ dịu dàng rồi lại như trêu chọc, hớp hồn người ta.
La Vạn Nhai lái chiếc xe thể thao Bentley của mình đi không mục tiêu hồi lâu, rồi dừng lại trước một tòa nhà.
Hắn ngồi trong xe châm một điếu thuốc, sau đó hắn nhìn thấy một người phụ nữ trung niên kéo tay chồng lên trên tầng, vẻ hạnh phúc thoáng hiện lên trên gương mặt điềm tĩnh ấy.
Người phụ nữ kia bất chợt quy đầu lại, thấy được La Vạn Nhai ngồi trong xe, bèn cười nói với chồng mình:
“Ngươi lên nhà trước đi, ta gặp được người quen.”
Nàng nói xong thì đi đến, ngồi vào trong xe:
“Ghế phụ vẫn còn vương mùi nước hoa, người vừa ngồi đây được ngươi đưa đón chắc chắn ưu tú hơn ta rất nhiều, còn trẻ tuổi hơn ta nữa.”
La Vạn Nhai cười vui vẻ:
“Chắc chắn rồi, năm đó khi kết hôn với ngươi ta chẳng hiểu gì cả, có bao nhiêu là người tốt không chọn vậy mà lại thích ngươi. Bây giờ ta có kiến thức, cũng có tiền rồi, nhất định phải chọn người nào tốt.”
Người phụ nữ trung niên cười mắng:
“Ngươi thì giỏi rồi, trước kia ta chưa từng thấy ngươi mặc âu phục đeo cà vạt, giờ còn đeo kính nữa, giống như nho thương ấy.”
“Giả vờ cho ra hình ra dạng ấy mà, người trong giới thượng lưu chẳng phải đều như thế à?”
La Vạn Nhai nói.
Người phụ nữ kia bỗng hỏi:
“Lão La, hai ta ly hôn đã bao lâu rồi?”
La Vạn Nhai sửng sốt, đột nhiên cảm thán bằng một câu trả lời đâu đâu:
“Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt cái đã nửa đời người rồi.”
…
“Những năm qua ngươi có trách ta không?
Người phụ nữ trung niên hỏi.
“Không trách, chỉ trách ta hồi trẻ không hiểu chuyện, khi ấy ngươi luôn khuyên ta đi học, có bằng cấp, ta không nghe ngươi, kết quả giờ đến cái tuổi này rồi ta lại bắt đầu học tập.”
La Vạn Nhai nói.
Người phụ nữ lấy một tấm thẻ từ trong túi ra:
“Trước kia ngươi cứ trốn ta, không dám tới gặp ta. Lần này quang minh chính đại đến đây chắc là đã thông suốt rồi. Lão La, hai mươi mốt năm, cảm ơn ngươi.”
Lão La vuốt ve tay lái:
“Cảm ơn ta cái gì chứ, trì hoãn ngươi hai năm, khiến ngươi đi theo ta trong nơm nớp lo sợ.”
Nàng đặt thẻ ngân hàng trên bảng điều khiển ô tô:
“Thẻ ngân hàng đứteentene ngươi, tiền trong thẻ đều là số tiền mấy năm qua ngươi gửi cho ta, tổng cộng bốn tỷ ba mươi mốt nghìn. Ta bảo quản cho ngươi từ đó đến giờ, chỉ sợ ngày nào đó ngươi lại phải bỏ chạy, cần tiền gấp...Bây giờ xem ra không cần ta giúp ngươi chuẩn bị, vậy để người ngươi thích giữ giúp ngươi đi.”
“Được.”
La Vạn Nhai gật đầu:
“Còn dặn dò việc gì không?”
Bỗng nhiên nàng nói:
“Lão La, nhất định phải làm những việc mà sau này già rồi ngươi sẽ không hối hận, đừng sống bê tha nữa.”
La Vạn Nhai dở khóc dở cười:
“Ngươi mau lên nhà đi, nếu không chồng ngươi lại nghĩ nhiều.”
Người phụ nữ xuống xe, đi lên tầng.
La Vạn Nhai ngồi trong xe rất lâu, có nhiều điều hắn không giải thích.
Đối phương hiểu lầm vài chuyện.
Không phải hắn thích người khác, chẳng qua là hắn đến đây xem người nọ, cuối cùng vẫn cảm thấy, người mình thích nhất vẫn là người phụ nữ không xịt nước hoa, không hiểu yêu đương lãng mạn vừa nãy.