Tiểu cô nương trưởng thành sớm giống như Khánh Trần, cho nên nàng biết lúc nào nên làm gì, dù muốn bỏ nhà ra đi cũng phải chuẩn bị đầy đủ mới được.
Nàng suy nghĩ miên man, đột nhiên nhận thấy Maki-chan lẻn vào trong chăn mình, chui vào trong lòng nàng, dường như muốn dùng cách này để an ủi nàng.
Không hiểu sao Lý Đồng Vân bỗng cảm thấy không còn khổ sở nữa.
…
Trong một căn biệt thự ở Trịnh Thành, tất cả cửa sổ đều bị rèm cửa làm bằng vải nhung màu đen che kín.
Khánh Nguyên ngồi trên ghế sofa, trong ngực hắn là một chiếc laptop đang mở.
“Khánh Trần, Bạch Trú, Joker, giỏi dịch dung…”
Khánh Nguyên lầu bầu.
Hắn phục chế lại sự kiện xảy ra ở Trịnh Thành lần đó, rồi lại phục chế toàn bộ tin tức liên quan đến Khánh Trần.
Khánh Nguyên bỗng mỉm cười:
“Nếu là như vậy, thì tiền căn hậu quả đều rõ ràng, người trước kia tìm ta quả nhiên chính là ngươi.”
Nhưng đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Khánh Nguyên cau mày bật điện thoại di động lên, dùng điện thoại để kiểm tra camera giám sát bên ngoài.
Xung quanh căn biệt thự này camera giám sát có mặt ở khắp mọi nơi, chỉ có thể vậy hắn mới cảm thấy an toàn hơn một chút.
Trên màn hình điện thoại, Lộ Viễn đặt một tập tài liệu ở cửa rồi xoay người rời đi.
Khánh Nguyên mở cửa ra, trong tài liệu vậy mà lại là giấy thông báo trúng tuyển đại học của hắn!
Năm nay hắn hai mươi tuổi, tính ra là đang học năm thứ hai đại học.
Đột nhiên, có giọng của một người đàn ông trung niên vang lên từ tầng trên của biệt thự:
“Tiểu Nguyên, ai đến thế?”
Khánh Nguyên nói:
“Ba, là giấy báo trúng tuyển Côn Luân gửi tới. Ngoài ra, ngươi đã xem bài báo về chuyện của Khánh Trần nữa, nếu ta muốn làm ảnh tử thì có lẽ hắn chính là trở ngại lớn nhất.”
Người đàn ông trung niên suy nghĩ:
“Hiện tại người này được ảnh tử coi trọng, chúng ta không làm gì được hắn.”
“Thế giới trong là địa bản của ảnh tử, vậy thì chúng ta giết hắn ở thế giới ngoài.”
…
Khi giấy báo trúng tuyển của Côn Luân lục tục được gửi đi, tin trường học dành cho người du hành lập tức leo lên bảng hot search.
Tuy nhiên dù tin tức này được lan truyền thế này, đến tận bây giờ trên mạng đều không một ai biết rốt cuộc trường học này nằm ở đâu.
Một ngôi trường đủ để tiếp nhận mấy chục nghìn người, bao gồm các cấp học từ tiểu học cho đến đại học, không người nào biết nó được xây ở nơi nào.
La Vạn Nhai vẫn đi xe đạp đến đại học công nghệ Lạc Thành như thường lệ, trước tiên còn mượn Lịch sử Trung Quốc cận đại và Truyền kỳ vĩ nhân.
Ngoài ra hăn còn mượn thêm một cuốn sách mới là Tâm học của Vương Dương Minh, không phải vì hắn cảm thấy hứng thú với Vương Dương Minh, chẳng qua là hắn muốn tìm hiểu cuộc đời dũng mãnh của một trong hai vị thánh trong lịch sử Trung Quốc, và muốn hiểu những đạo lý được đối phương đề cao.
Trong lịch sử Trung Quốc chỉ có hai vị thánh, một vị là Khổng Tử, còn một vị là Vương Dương Minh, La Vạn Nhai cảm thấy đời này mình rất khó đọc hiểu Khổng Tử, vậy thì thử hiểu người còn lại xem sao.
Mượn sách xong, La Vạn Nhai lại đến viện nhân văn dự thính tiết học pháp luật.
Cuối cùng đến lớp quan hệ quốc tế.
Giáo viên của lớp quan hệ quốc tế vẫn là nữ giáo viên sắc sảo lại hết sức quyến rũ kia, hiện tại nàng đã quen với việc đến lớp học dự thính của La Vạn Nhai.
La Vạn Nhai đeo kính, khác hẳn dáng vẻ của hắn ngày thường, song vẫn bị nhận ra.
Trong giờ học, một nam sinh viên đi đến trước mặt hắn, hỏi một cách cẩn thận:
“Xin chào, xin hỏi ngài là thành viên của Bạch Trú phải không? Hình như ta từng thấy ngài trên bản tin. Trên mạng, mọi người đều nói ngài là người của Bạch Trú.”
La Vạn Nhai cười:
“Phải, là ta.”
Nam sinh viên khá ngạc nhiên, cứ thế thừa nhận luôn ư?
La Vạn Nhai nói:
“Là thành viên của Bạch Trú cũng không phải chuyện gì mất mặt, không có gì là không thể thừa nhận cả.”
Dù sao hình ảnh của tất cả thành viên trong Bạch Trú đều bị lộ rồi, giấu giếm thì có vẻ nhỏ mọn quá.
Hơn nữa, Khánh Trần cũng cố ý dặn dò về chuyện này, Bạch Trú quang minh lỗi lạc, không cần phải kiêng dè gì cả.
Các sinh viên trong lớp cảm thấy ngạc nhiên, dạo này chuyện của Bạch Trú có thể nói là ngày ngày treo trên bảng hot search, đặc biệt là khi Thần Bí Nghiệp Bộ vừa mới tuyên bố treo giải thưởng toàn bộ thành viên của Bạch Trú cách đây không lâu.
Bao gồm cả chuyện nổ tung đền thờ lần trước, Bạch Trú bỗng chốc còn nổi tiếng hơn cả Côn Luân và Cửu Châu.
Nổi danh nhất vẫn là Khánh Trần.
Hình ảnh của hắn đã bị truyền thông vô lương tâm công bố rộng rãi, khi mọi người nhìn thấy bức hình thì không có cách nào liên tưởng thiếu niên đẹp trai trong ảnh với người đã ra tay tàn sát ở thành phố Osaka.
Trong suy nghĩ của họ, một người đẹp trai như thế nên đi hát, đi nhảy hoặc chơi bóng rổ, làm sao hắn có thể thoát khỏi căn cứ A02, còn làm ra chuyện chấn động như thế?