Khánh Trần đứng ở cửa một lúc, suy tư mãi, sau đó gọi điện thoại cho Hồ Tiểu Ngưu:
Ở đầu dây bên kia, Hồ Tiểu Ngưu do dự hồi lâu:
“Ông chủ, giờ mới ba giờ chiều thôi, chưa đến giờ cơm đâu...Ngươi có việc gì à?”
Khánh Trần nói:
“Tiểu Ngưu, ta cần ngươi khởi động kế hoạch nhà an toàn, bắt đầu từ hôm nay tập đoàn Hồ tị phải giúp bọn ta thành lập nhà an toàn trên toàn thế giới.”
Hồ Tiểu Ngưu:
“Đã rõ.”
Khánh Trần nói tiếp:
“Bên ngươi vẫn thuận lợi chứ?”
Hồ Tiểu Ngưu suy nghĩ rồi đáp:
“Có thể xem như thuận lợi, nhưng mà ta học hơi chậm, lúc huấn luyện bị thương, ảnh hưởng đến tiến độ.”
“Ừ, giữ gìn sức khỏe, chú ý an toàn đấy.”
Đúng lúc này, từ trong nhà giọng Giang Tuyết bỗng vang lên:
“Còn gọi ta là tỷ tỷ nữa không?”
Ngay sau đó là tiếng khóc của Lý Đồng Vân…
Hồ Tiểu Ngưu ngớ ra:
“Ông chủ, có chuyện gì thế?”
“Ờ, không sao, Tiểu Đồng Vân bại lộ ấy mà…”
Khánh Trần than thở, lúc trước thoải mái bao nhiêu thì bây giờ bị vạch trần thân phận lại tuyệt vọng bấy nhiêu…
…
Trong nhà huấn luyện nhảy cầu ở Hải Thành, Hồ Tiểu Ngưu đã hoàn thành hai lần khiêu chợt sinh tử quan vừa thuê hẳn một nhà huấn luyện, chỉ tiếp đãi một mình hắn.
Trương Thiên Chân ngồi khoanh chân tu hành cạnh bể bơi trong xanh, Hồ Tiểu Ngưu vừa vuốt tóc, vừa nói với giọng điệu khó hiểu:
“Trước kia ông chủ không bao giờ để ta dùng lực lượng của Hồ thị giúp Bạch Trú, hôm nay là thế nào vậy? Có phải Bạch Trú gặp chuyện gì nguy hiểm rồi không, hay là chúng ta về một chuyến đi.”
Nhưng Trương Thiên Chân còn chẳng thèm mở mắt, nàng nói một cách chắc nịch:
“Bạch Trú gặp nguy hiểm? Ông chủ đến Osaka tàn sát mà đối phương còn không làm gì được hắn, phải là người khác cảm thấy Bạch Trú nguy hiểm mới đúng. Với tính cách của ông chủ, nếu như Bạch Trú gặp nguy hiểm thì cũng sẽ chẳng gọi điện thoại cho ngươi đâu, bởi vì hắn không muốn liên lụy đến ngươi. Bây giờ hắn bảo ngươi vận dùng lực lượng của Hồ thị, bởi vì hắn coi ngươi như người của mình, chỉ vậy mà thôi. Người ngoài mới cần giữ lịch sự, chứ người mình cần khách sáo làm gì.”
“Cũng đúng.”
Hồ Tiểu Ngưu gật đầu:
“Sáu mươi tám căn nhà an toàn, sản nghiệp chỗ ba của ta đã chuẩn bị xong, mỗi một thành phố Open Beta đều có hai căn, ở nước ngoài còn có ba mươi căn, ba cua ta chuẩn bị rất bí mật, toàn dùng tài khoản ủy thác để chuẩn bị.”
“Ba ngươi đích thân chuẩn bị việc này nhất định sẽ không có sai sót gì. Đúng rồi, tối nay Trần Tuế mở tiệc bên ngoài, mời chúng ta đến đó, ngươi đi không?”
Trương Thiên Chân hỏi.
“Không đi.”
Hồ Tiểu Ngưu lắc đầu:
“Hắn mời chúng ta làm gì?”
“Chắc chắn là biết Bạch Trú rất lợi hại, sợ ông chủ biết chuyện hắn thọc gậy bánh xe rồi trả thù đấy.”
Trương Thiên Chân nói, giọng điệu chẳng hề để tâm.
“Bây giờ Bạch Trú nổi danh rồi, ai cũng muốn bám víu vào chúng ta, mỗi ngày có khi nhận được mười mấy lời mời, họ không tìm được ngươi nên đành phải tìm ta, hôm qua ta còn bị thêm vào một nhóm chat của minh tinh Hỗ Thượng cơ.”
Trương Thiên Chân và Hồ Tiểu Ngưu đều là hai trong số những cô chiêu cậu ấm hiếm hoi ở Hải Thành, vốn dĩ họ đã rất nổi tiếng, hơn nữa còn quen biết rộng rãi.
Đương nhiên, Hồ Tiểu Ngưu cũng không phải kẻ vô dụng, trong khoảng thời gian này hắn đã dựa vào nhiều bí mật thương nghiệp mà Đại Phú Ông mang về từ thế giới trong, hiện giờ Hồ Đại Thành nghiễm nhiên có bộ dạng của nhân tài mới nổi trong giới khoa học kỹ thuật, bắt đầu gây dựng sản nghiệp sản xuất chip ở thế giới ngoài.
Không biết Đại Phú Ông lấy ở đâu ra một bộ tài liệu đầy đủ như thế, quả thật là có đủ mọi thứ.
Nhiều người từng thử sản xuất chip ở thế giới trong, nhưng thứ này là bí mật của các tập đoàn, cho dù kỹ thuật bị đào thải thì cũng không lấy được.
Nhưng Đại Phú Ông lại lấy được tài liệu về nó, hơn nữa còn là cả một dây chuyền sản nghiệp…
Bây giờ, tập đoàn Hồ thị đã hơn xa ngày xưa rồi.
Nay lại có thêm thân phận của Bạch Trú, Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân trở nên vô cùng lóa mắt.
Hồ Tiểu Ngưu nói:
“Đừng để ý đến họ, đạo lý nhân sinh đầu tiên mà ta học được từ ông chủ chính là đừng để những chuyện vụn vặt không liên quan quấn thân.”
“Ông chủ vốn là người lạnh lùng mà.”
Trương Thiên Chân nở nụ cười, tựa hồ nhớ lại hình ảnh ngày trước mình bị Khánh Trần lạnh lùng từ chối:
“Đúng rồi, khi nào chúng ta đi ăn đây, ta đói rồi.”
“Nhảy mười lần nữa đã.”
Hồ Tiểu Ngư nói.
Trương Thiên Chân lẩm bẩm:
“Đồ điên.”
Ban đêm, Tiểu Đồng Vân chui vào trong giường mình nằm khóc rấm rứt, nàng vô cùng buồn bã.
Quan trọng nhất là nàng có thể đoán được Giang Tuyết sẽ quản thúc nàng ở cả thế giới trong, đến lúc đó nàng không còn được tự do như hiện giờ nữa.
Đương nhiên, năm nay nàng mới mười một tuổi, độ tuổi cần có gia đình quản lý.
Tiểu Đồng Vân rất tuyệt vọng, nàng nghĩ hay là mình bỏ nhà ra đi...Không được, thực lực của nàng còn chưa đủ mạnh, ít nhất phải chờ thêm một thời gian nữa, đến cấp B rồi tính sau.