Lộ Viễn suy tư trong chốc lát, rồi nói:
“Việc này cũng không cần phải giữ bí mật, trường học không xây dựng ở khu vực phố xá sầm uất mà ở một nơi cực kỳ bí ẩn, có thể xem như thế ngoại đào nguyên. Ngươi cũng biết việc đưa người du hành đến trường học tập chẳng khác nào tập trung một nửa người du hành trong cả nước lại một chỗ, lỡ như bị người nào tìm được rồi một lưới bắt hết, thế thì nguy hiểm quá.”
“Ta hiểu.”
Khánh Trần gật đầu:
“Thế sao Côn Luân đột nhiên muốn làm như vậy?”
Lộ Viễn nhìn hắn:
“Trước đó Côn Luân không làm gì bởi vì tình hình tìm kiếm và điều tra ở trong nước chưa kết thúc. Bây giờ bọn ta và Cửu Châu điều tra xong xuôi rồi, không để lọt người du hành nào nữa, nên cũng có điều kiện xây dựng trường học.”
“Ý nghĩa của việc xây dựng trường học này là gì?”
Khánh Trần khá là tò mò.
“Người du hành giống như ngươi đương nhiên là tốt, nhưng cũng có người sau khi có được sức mạnh lại không an phận.”
Lộ Viễn than thở:
“Kể từ khi người du hành xuất hiện, tỷ lệ tội phạm ở các nơi đều tăng lên rất nhiều. Ngươi cũng biết thế giới trong là một nơi như thế nào, giá trị quan ở nơi đó khác hẳn bên chúng ta, trẻ con đi đến bên đó rất dễ dàng bị ảnh hưởng, trở nên khinh thường trật tự. Mới hôm qua thôi, đã có một trẻ vị thành niên ra tay tàn nhẫn...thôi, ngươi cũng hiểu rồi đấy. Sau khi trở lại thế giới ngoài, họ cảm thấy đi học chẳng có tác dụng gì, ngày ngày gây họa, thậm chí còn làm bố mẹ mình bị thương.”
Lộ Viễn nói tiếp:
“Hơn nữa có những đứa trẻ khi đến bên kia hoàn toàn không có năng lực tự vệ, ngay từ đầu bị người ta lừa bán nội tạng, hầy...Côn Luân cũng muốn dạy họ một ít kỹ năng sinh tồn ở thế giới trong, hoặc là thành lập một tổ chức chuyên môn giúp đỡ người du hành ở bên kia, để họ không dễ bị thương tổn nữa.”
Khánh Trần biết, khi thế giới quan của bọn trẻ vẫn chưa được hình thành, đến nơi tự do lại hỗn loạn như thế giới trong thì dễ dàng học theo cái xấu.
Vả lại, bên kia lắm kẻ lừa đảo và tội phạm, con nít dễ gặp phải nguy hiểm, Trương Mộng Thiên chính là ví dụ.
Việc mà Côn Luân làm lúc này là điều tất yếu.
Ở bất luận thời đại nào, tổ chức có tinh thần trách nhiệm đều sẽ làm những việc như thế này.
Mục đích chủ yếu Côn Luân thành lập trường học này không phải vì ràng buộc, mà là để bảo vệ.
“Có cả giấy thông báo trúng tuyển của ta à?”
Khánh Trần hỏi.
“Phải.”
Lộ Viễn nói:
“Từ tiểu học đến đại học, ngôi trường này có tất cả các bậc học trước khi bước vào xã hội, ông chủ Trịnh nói là ngươi đi hay không đều được, nhưng những người còn lại trong Bạch Trú tốt nhất là nên đi.”
“Tại sao?”
Khánh Trần hỏi.
Đối phương nói một cách bình tĩnh:
“Bây giờ Bạch Trú đã trở thành cái gai trong mắt nhiều người, không chỉ tập đoàn Jindai muốn Bạch Trú, e rằng cả tổ chức Tương Lai ở Bắc Mỹ ngươi từng gây sự với họ trước kia cũng muốn trả thù các ngươi. Trong trường học này, những thành viên còn chưa lớn lên của ngươi sẽ được an toàn hơn, Giang Tuyết cũng có thể đến đó dạy vẽ. Đây là lý do thứ nhất.”
Lộ Viễn nói:
“Ông chủ Trịnh bảo ta nhắn cho ngươi một câu, nếu ngươi muốn tìm người đồng hành thì thay vì phát triển ở thế giới trong, không bằng tìm ngươi ở trong trường học. Đây là lý do thứ hai.”
Hai lý do mà Côn Luân nói, một lý do là cung cấp sự bảo hộ tạm thời cho Bạch Trú, còn một lý do nữa là cung cấp sự thuận tiện cho Khánh Trần, có thể nói thái độ hợp tác của Côn Luân rất có thành ý.
Có thể nói Bạch Trú sẽ rất an toàn khi có được đồng minh ở trong nước như thế.
Dù thế nào, hiện nay Côn Luân và Cửu Châu vẫn là những thế lực mà Bạch Trú cần ngưỡng vọng.
Ít nhất là ở thế giới ngoài.
Khánh Trần cười nói:
“Nhờ ngươi nói với ông chủ Trịnh, ta sẽ suy xét, có điều thân phận của ta bây giờ khá nhạy cảm, dù đến trường cũng phải giấu giếm tên tuổi.”
“Ta biết rồi.”
Lộ Viễn xoay người rời đi.
Bỗng nhiên Khánh Trần gọi hắn lại:
“Đúng rồi, có tin này ngươi nói cho ông chủ Trịnh giúp ta, ta gặp được người nước ngoài ở thành phố số 22...là người da trắng. Ta nghi ngờ có khả năng tập đoàn Jindai bắt đầu chuẩn bị tiếp nhận thế lực ở bờ biển Tây, đồng thời cũng cung cấp căn cứ tiên tiến cho họ.”
Lộ Viễn sửng sốt:
“Cảm ơn, chuyện này vô cùng quan trọng, trước đó bọn ta đã có manh mối liên quan về việc Jindai xây dựng căn cứ tiên tiến trên đảo hoang ở nước ngoài, nhưng vẫn chưa được chứng thực. Bây giờ xem ra là thật rồi!”
Nói xong hắn vội vàng rời đi.
Khánh Trần nghe tiếng gào khóc thảm thiết trong phòng, bèn gọi với theo Lộ Viễn:
“Khoan hãy đi, hai ta trò chuyện thêm lúc nữa!”
“Không trò chuyện!”
Lộ Viễn cũng dở khóc dở cười, trước kia muốn tìm Khánh Trần trò chuyện kết quả không tìm được, bây giờ tên này lại muốn lấy hắn làm cớ tị nạn, miễn bàn!
Khánh Trần nhìn hắn rời đi, đang định vào trong nhà thì nghe thấy tiếng Tiểu Đồng Vân gào:
“Aaaa Khánh Trần ca ca cứu ta!”