Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1560: Hoan Nghênh Trở Về Nhà




Maki-chan dán lại gần Ương Ương, cảm thấy nơi này vô cùng ấm áp, nhiều người có thể tụ tập bên nhau nói chuyện, tuy vẫn còn không hiểu mọi người đang nói gì, chỉ có thể dựa vào Ương Ương phiên dịch nhưng tất cả mọi người quây quần bên nhau cũng đã ấm áp lắm rồi.

Đúng lúc này, nhân viên tình báo gõ cửa, đối phương thò đầu vào toan chiêm ngưỡng phong thái của Khánh Trần sau khi trở về nhưng lại bị La Vạn Nhai mắng:

“Lấm la lấm lét làm gì đấy?!”

Nhân viên tình báo nói:

“Lão La, người của Côn Luân bỗng nhiên đến đây, còn cầm theo rất nhiều đồ.”

“Cho họ vào.”

Khánh Trần nói.

Người tới là Lộ Viễn, mọi người trông thấy vị trụ cột của Côn Luân này vui vẻ đi tới, hắn nhìn Khánh Trân và nói:

“Hoan nghênh ngươi trở về nhà, có thể về là tốt rồi.”

Khánh Trân tò mò, hỏi:

“Có chuyện gì à?”

Lộ Viễn cười nói:

“Là thế này, bên Côn Luân điều tra và thống kế, phát hiện ra trong số những người du hành có đến 60% đều là học sinh, mà trong 60% này có hơn một nửa hiện giờ vẫn không đi học nghiêm túc, hơn nữa còn ỷ vào việc bản thân lấy được vài món đồ hay năng lực từ thế giới trong, gây ra ảnh hưởng xấu cho xã hội. Ngươi là học bá, ngươi cũng biết đấy, tri thức chưa chắc có thể thay đổi số phận, nhưng một người không đi học thì dù là người du hành cũng khó đạt được thành tựu. Bọn ta không hy vọng học sinh đi lên con đường lệch lạc, cho nên tới đây phát giấy báo nhập học cho mọi người, ờm...đừng từ chối, tất cả học sinh ở Côn Luân đều được đối xử bình đẳng như nhau.”

Rồi Lộ Viễn đọc tên:

“Lưu Đức Trụ, Nam Canh Thần, Khánh Trần, Trần Ương Ương, Lý Đồng Vân…”

“Á!”

Lý Đồng Vân xoay người chạy đi.

Giang Tuyết nhanh tay tóm cổ áo nàng:

“Ngươi cũng là người du hành à?!”

“Nói đi, ngươi trở thành người du hành từ khi nào?”

Giang Tuyết gào lên.

LÝ Đồng Vân:

“Ha ha ha ha…”

“Đừng giả ngây giả dại nữa!”

Giang Tuyết đặt Tiểu Đồng Vân nằm úp sấp lên đùi mình và bắt đầu đánh mông nàng.

Cô nàng dịu dàng này ở biệt thự Bạch Trú luôn giống như một người chị cả trong nhà, chăm sóc cho tất cả mọi người.

Có nàng ở đây, những người khác không cần mua thức ăn, nấu cơm.

Mỗi buổi chiều, khi mọi người tu hành, nàng sẽ chuẩn bị hoa quả cho họ.

Khi đưa chuối cho mấy người Lưu Đức Trụ và Nam Canh Thần, biệt thự Bạch Trú giống như một căn cứ nuôi dưỡng và bảo vệ tinh tinh.

Một ví dụ thần kỳ.

Mà người chị cả hiền dịu này lại cực kỳ nghiêm khắc với Lý Đồng Vân.

Ngày thường, Nam Canh Thần và Lưu Đức Trụ ở tầng dưới luôn nghe thấy tiếng quát gào của Giang Tuyết khi kèm Lý Đồng Vân làm bài tập ở trên tầng, khi đó Giang Tuyết giống như một con sư tử cái, không ai dám trêu ngươi nàng.

Nhất là bây giờ Giang Tuyết quản lý tài chính của Bạch Trú, dòng vốn của Hội phụ huynh ở thế giới trong cùng với việc thu thập tình báo, tất cả đều do nàng phụ trách.

Nói nàng là quản gia của Bạch Trú cũng không quá.

Ai sẽ rỗi hơi đắc tội quản gia lắm gì cơ chứ…

Lý Đồng Vân tuyệt nhiên không ngờ được, mình lén trông chờ Khánh Trần nhục nhã phải đội quần, đợi mãi cuối cùng người phải đội quần lại là mình.

Nàng lấy thuyết âm mưu ra suy đoán, có khả năng người của Côn Luân là cứu binh mà Khánh Trần mời tới!

Thật là quá đáng!

Giang Tuyết đánh Lý Đồng Vân xong thì bắt đầu kiểm tra điện thoại di động của nàng, sau đó giọng của Giang Tuyết lên cao chót vót:

“Ngươi chính là Tiểu Phú Bà? Khánh Trần!!”

“Hả?”

Khấn Trần sửng sốt.

Giang Tuyết nói:

“Ngươi biết nàng là người du hành từ lâu rồi đúng không? Nếu không nàng làm sao vào trong nhóm được, ngươi lại còn giúp nàng lừa ta!”

Khánh Trần:

“Ha ha ha…”

Giang Tuyết cũng không làm khó Khánh Trần, nàng lại quay sang nhìn Lý Đồng Vân:

“Ngươi giỏi lắm, lừa ta gọi ngươi là muội muội suốt mấy tháng!”

Hiện tại Lý Đồng Vân hoàn toàn tuyệt vọng, trước kia chơi hết mình thì bây giờ bị chơi hết hồn…

Jinguji Maki nhìn cảnh này mà sợ ngây người, dì Giang Tuyết bình thường rất dịu dàng sao bỗng nhiên lại biến thành bộ dạng nà.

Cô bé luống cuống nhìn Ương Ương:

“Họ đang làm gì vậy?”

Mà Ương Ương cười híp mắt, nói:

“Đồng Vân tỷ tỷ của ngươi xong đời rồi.

Lộ Viễn đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng gào thét trong phòng, hắn chần chừ một lúc rồi nói với Khánh Trần:

“Hay là để khi khác ta lại đến?”

“Không cần, không cần.”

Khánh Trần đóng cửa lại, kéo Lộ Viễn đi ra ngoài:

“Bây giờ ngươi đi thì ta cũng bị tai ương mất...à không, ta muốn nghe chi tiết chuyện trường học cho bọn ta rốt cuộc là thế nào, xây ở đâu? Ta thấy ngày nhập học là tuần sau rồi, cũng chính là lần sau khi trở về, trước đó ta cũng không nghe thấy tin Côn Luân đang xây trường học.”

Địa điểm nhập học là hiệu sách Côn Luân ở Trịnh Thành.

Nói cho cùng hiện nay cả nước có hơn trăm nghìn người du hành, dù chỉ có 60% là học sinh thì cũng cần phải có khuôn viên trường học rộng lớn mới chứa xuể.

Thế nhưng Khánh Trần không thấy có tin Trịnh Thành có trường đại học và cao đẳng nào có chỗ trống cho Côn Luân.

Hơn nữa, việc đến nhập học ở một hiệu sách nỏ, nghe đã thấy kỳ lạ.