Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1559: Hòa Nhau




“Lý Đồng Vân!”

Giang Tuyết nghiêm giọng, nói:

“Ngươi muốn tạo phản phải không? Hôm qua ta đã phát hiện ngươi không nghiêm túc làm bài tập nghỉ đông, bây giờ ngươi còn dạy con bé tiếng Trung linh tinh thế này à?!”

Sắc mặt của Lý Đồng Vân thay đổi:

“Đau đau đau đau đau!”

Trong lúc nói chuyện, ở chân trời bỗng xuất hiện hai chấm đen, mọi người tỏ ra kích động, ngay cả bàn tay đang véo tai Lý Đồng Vân của Giang Tuyết vô thức cũng buông lỏng.

Ương Ương và Khánh Trần rơi xuống đất, Jinguji Maki là người kích động nhất, cô bé lập tức nhào vào lòng Khánh Trần:

“Sư phụ, cuối cùng cũng gặp lại ngươi rồi!”

Lý Đồng Văn ở bên cạnh bĩu môi.

Trong nhà có thêm một người biết làm nũng, địa vị của nàng khó giữ được rồi.

Nhưng mà nàng cũng không nói gì, lần này Lý Đồng Vân xuyên không tiêu tốn rất nhiều tiền mới giúp Jinguji Maki tìm được một hạt Thủy Tinh Đậu Tằm ở khu cấm kỵ số 007 từ chợ đen, nghe nói ăn một hạt thì sức lực sẽ tăng lên.

Cho dù là trẻ con thì ăn mười hạt cũng khỏe như người trưởng thành.

Tuy nhiên, Thủy Tinh Đậu Tằm rất khó tìm, nghe nói trong khu cấm kỵ một năm cũng chỉ sản xuất được một, hai hạt, mà trong số tất cả khu cấm kỵ chỉ có hai nơi có thứ này.

Lý Đồng Vân biết Jinguji Maki vẫn còn nhỏ, chỉ khi ăn nhiều loại hạt này mới có thể đi lên con đường của Khánh Trần sớm một chút, hơn nữa cũng phải giúp cô bé có năng lực tự vệ.

Lúc Ương Ương đưa Maki-chan đến Lạc Thành, Khánh Trần đã gọi điện để cho Lý Đồng Vân làm người hộ đạo của Jinguji Maki.

Hắn cũng chưa nói người hộ đạo rốt cuộc cần phải làm gì, Lý Đồng Vân chỉ đành tự suy đoán, trong lúc đó còn gọi điện thoại hỏi ý kiến Trương Thiên Chân làm sao để trở thành một người hộ đạo.

Tuy không mấy vui vẻ khi thấy Jinguji Maki làm nũng như thế,

Nhưng khi Lý Đồng Vân thấy Maki-chan ăn bảo bối mà mình cực khổ tìm về, nàng lại cảm thấy rất thỏa mãn.

Đương nhiên, những việc này đều phải giấu Giang Tuyết.

Bây giờ Lý Đồng Vân có khá nhiều sản nghiệp ở thế giới trong, nàng là đối tác của Đại Phú Ông, bắt tay với Đại Phú Ông cùng hợp tác kinh doanh trên mạng ở thế giới trong và thế giới ngoài.

Ngoài ra, Đại Phú Ông ở thế giới trong cũng rất chiều nàng, còn cho nàng rất nhiều tiền tiêu vặt.

Rốt cuộc Đại Phú Ông làm ăn ở thế giới trong gần nghìn năm, không biết có bao nhiêu thân phận giả, chỉ riêng kinh phí của mười nhà tù ở Liên Bang mỗi năm đã là một con số khổng lồ.

Vì vậy, danh hiệu Tiểu Phú Bà của Lý Đồng Vân cũng không phải giả dối.

Lúc này, Lưu Đức Trụ đứng một bên run lẩy bẩy, nói:

“Ông chủ…”

Khánh Trần nhướng mày:

“Đi vào rồi nói.”

Hắn định đánh đòn phủ đầu, chỉ cần hắn đủ mặt dày thì người khác mới cần phải xấu hổ.

Ương Ương ở bên cạnh cười vui vẻ, nói:

“Ta nhớ có một ông chủ nói trong nhóm chat là Khánh Trần cực kỳ đáng tin cậy.”

Tức khắc khí thế của Khánh Trần xẹp xuống:

“...Khụ khụ, vào rồi nói sau, vào rồi nói sau.”

Mọi người đi vào trong nhà, tập trung bên cạnh bàn ăn màu xám trong nhà ăn, ai nấy đều im lặng.

Giống như hiện trường xấu hổ cỡ lớn, không ai biết nên nói gì.

Lưu Đức Trụ nói một cách dè dặt:

“Ông chủ, mấy chuyện ta tám hồi trước ấy...do ta rảnh rỗi sinh nổi thôi.”

Khánh Trần:

“Ừm…”

Lưu Đức Trụ nói tiếp:

“Nhưng chắc là hòa nhau đi, trước kia ngươi lừa ta đi đến sân số 4 đường Hành Thư, lừa ta sáng sớm dậy đi theo ngươi chạy bộ, lại còn lừa ta…”

“Như vậy là đủ rồi.”

Khánh Trần thở dài:

“Khi đó mọi người còn chưa quen thân nhau, ta giả tạo thân phận để tự bảo vệ mình cũng là chuyện rất bình thường mà.”

Lý Đồng Vân:

“Thân phận của ngươi hơi bị nhiều đấy…”

Nhưng đúng lúc này, Giang Tuyết bỗng ngẩn ra, nàng nhìn Lý Đồng Vân với ánh mắt ngờ vực:

“Khoan đã, ngươi không ở trong nhóm chat của bọn ta đúng không, ngươi cũng không phải là người du hành, sao ngươi biết chúng ta đang nói gì?”

“A!”

Lý Đồng Vân nói:

“Ta...ta hùa theo các ngươi đùa một tí ây mà, đúng không, Khánh Trần ca ca?”

Khánh Trần mỉm cười không đáp lại, hắn chưa kịp lên tiếng thì Nam Canh Thần đã nói:

“Trước đây Trần ca lừa ta làm ta đau khổ lắm đấy. Ta luôn nói với hắn, khi nào ta phát tài sẽ mời hắn đi ăn, ta còn tưởng tất cả mọi người không biết thân phận người du hành của ta...Hắn ở bên cạnh cũng không nói năng gì, cứ im lặng nhìn ta làm màu...Sau đó ta bị Y Nặc bao nuôi, thầm nghĩ cuối cùng mình cũng giàu rồi, kết quả phát hiện Trần ca còn lợi hại hơn cả ta, cứ im ỉm phát tài thôi, Người như thế đúng là xấu xa, phải xử tội công khai mới được!”

Sắc mặt của Khánh Trần thay đổi, quả thật hắn bó tay trước kiểu người giết địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm như Nam Canh Thần.

Hắn còn tưởng rằng mình bắt thóp được đối phương thì đối phương sẽ không dám nói gì, kết quả Nam Canh Thần lại tự vạch trần luôn!

Khi mọi người đang nói chuyện, Ương Ương phiên dịch sang tiếng Nhật cho Jinguji Maki nghe.