Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1558: Hoan Nghênh Người Khát Vọng Tri Thức




Lạc Thành.

Sáng sớm tinh mơ, La Vạn Nhai lái xe đạp ra khỏi nhà.

Đối diện cổng khu biệt thự Hoa Viên Quốc Bảo chính là đại học công nghệ Lạc Thành.

La Vạn Nhai lái xe đạp vào sân trường cùng với các sinh viên, hắn nhìn bố cục của vườn trường trong tay, trước tiên đến thư viện mượn hai quyển sách, một quyển lịch sử Trung Quốc cận đại, một quyển truyền kỳ vĩ nhân.

Sau đó hắn lại dùng giấy chứng nhận học dự thính để dự thính hai tiết học của học viện nhân văn.

La Vạn Nhai đeo kính gọng vàng, che giấu diện mạo hung ác, cùng với khí chất có phần nho thương của mình.

Trong số các sinh viên ngồi kín lớp học, ai có thể nghĩ tới người bạn học lớn tuổi này mấy ngày trước vừa mới dẫn người tiêu diệt cả một câu lạc bộ lớn ở thế giới trong, còn xử tử tám thủ phạm tội ác tày trời của câu lạc bộ Long Văn.

Việc học hành của La Vạn Nhai khá là gian nan, hắn mang bút ghi âm, định bụng tối về nghe lại lần nữa…

Đại ca giang hồ đã gần năm mươi tuổi muốn bắt đầu lại việc học đúng là một kỳ tích.

Vài năm trước, khi ấy hắn hãy còn trẻ, sách vở toàn bị cuộn lại làm vũ khí.

Một người qua ba mươi tuổi đã rất khó bị thay đổi bởi tác động từ bên ngoài. Trừ phi có động lực mới từ bên trong.

Chương trình dự thính hiện tại là Quan hệ quốc tế, nữ lão sư ba mươi lăm tuổi, độ tuổi có thể xem như khá trẻ trong số những lão sư đại học, nghe nói nàng còn là nhân tài mà đại học công nghệ Lạc Thành mới tuyển về dạy, thậm chí trường còn cung cấp một khoản trợ cấp không nhỏ cho nàng cùng với một chiếc xe và một căn nhà 140 mét vuông.

Nữ lão sư là người Hải Thành, vừa sắc sảo lại vừa biết cách ăn mặc, rất nhiều sinh viên đều thầm thương trộm nhớ nàng.

Lão sư vừa vào lớp đã chú ý đến La Vạn Nhai, nàng đứng trong giảng đường bậc thang rộng lớn cười hỏi La Vạn Nhai ở phía xa:

“Bạn học kia trước đây ta chưa từng thấy ngươi nhỉ.”

La Vạn Nhai đứng dậy và nói với giọng điệu lịch sự:

“Xin lỗi lão sư, ta vừa mới làm giấy chứng nhận dự thính, muốn đến học tập. Lão sư không cần để ý đến tôi.”

Các sinh viên đánh giá hắn một cách tò mò nhưng không ai cười nhạo, dẫu sao mỗi một món đồ trên người La Vạn Nhai thoạt nhìn không hề rẻ tiền, có lẽ đây là ông trùm nào đó ở Lạc Thành bỗng dưng nổi hứng.

Còn có người suy đoán ông chủ chắc là tìm cách mới theo đuổi nữ lão sư.

Nữ lão sư gật đầu, cười nói:

“Nơi này hoan nghênh ngươi, hoan nghênh tất cả những ai khát vọng tri thức, nào chúng ta bắt đầu học.”

Sau khi tan học, La Vạn Nhai nhận được một tin nhắn và vội vàng lái xe đạp rời đi.

Ngoài cổng đã có sẵn người của Hội phụ huynh lái Maybach đến đón hắn.

La Vạn Nhai không có nhiều thời gian, lập tức ngồi Maybach ra khỏi trường học, nhanh chóng đi đến khu biệt thự Hoa Viên Quốc Bảo.

Dáng vẻ vội vàng ấy không giống bộ dạng hắn nên có ở tuổi này.

Vừa mới tới trước cửa biệt thự Bạch Trú, La Vạn Nhai đã trông thấy Giang Tuyết, Lưu Đức Trụ, Nam Canh Thần đứng chờ hết ở cửa, hắn hỏi:

“Ông chủ sắp về à?”

Lưu Đức Trụ gật đầu, ánh mắt của hắn như đã chết lặng.

Đúng lúc này, Lý Đồng Vân dắt Jinguji Maki đi từ trong nhà ra.

Hai cô bé cứ như búp bê vậy, trông hết sức đẹp mắt.

Jinguji Maki thay một bộ đồ mới, đó là Giang Tuyết cẩn thận lựa chọn cho cô bé.

Maki-chan đi vào sân, khom lưng và chào La Vạn Nhai bằng thứ tiếng Trung lơ lớ của mình:

“Chào buổi chiều Vạn Nhai thúc thúc.”

La Vạn Nhai vội xua tay:

“Chúng ta không cần khách sáo như thế, không cần đâu.”

Nhưng hắn biết cô bé này là Kỵ Sĩ đời thứ ba hàng thật giá thật, hơn nữa còn là Kỵ Sĩ chuyển chức hiếm có.

Đang nói chuyện, Maki-chan lại quay sang nói với Lưu Đức Trụ:

“Chào Đại Ngốc ca ca.”

Lưu Đức Trụ:

“?”

Maki-chan lại chuyển sang nói với Nam Canh Thần:

“Chào Nhị Ngốc ca ca.”

Nam Canh Thần nhướng mày:

“Lý Đồng Vân! Ngươi dạy con bé nói tiếng Trung mà lại dạy cái này nữa à?”

Dường như Maki-chan cũng nhận ra bầu không khí khác thường, cô bé đứng tại chỗ với vẻ luống cuống, không biết xảy ra chuyện gì.

Thật ra Lý Đồng Vân cũng không hiểu tiếng Nhật, thế nên việc nàng làm là chỉ vào Lưu Đức Trụ và nói:

“Đại Ngu.”

Rồi chỉ và Nam Canh Thần:

“Nhị Ngu.”

Maki-chan cứ ghi nhớ theo như thế thôi…

Lý Đồng Vân cười híp mắt:

“Ngươi xem quỷ tử nhà chúng ta hiểu chuyện thế cơ mà, chào hỏi từng người một đấy, học cũng nhanh nữa. Mấy ngày nữa là ăn Tết rồi, các ngươi đều phải chuẩn bị lì xì cho bọn ta đấy.”

Giang Tuyết véo tai nàng:

“Bảo ngươi dạy Maki-chan tiếng Trung thì ngươi dạy cho tử tế, biết chưa hả?”

Jinguji Maki thấy nàng lên tiếng thì chợt nhớ ra hình như mình chưa chào hỏi dì này, bé lập tức cúi người, nói một cách gượng gạo:

“Bà quản gia, chào buổi chiều.”