“Dối trá.”
Jindai Yunhe nói:
“Nhưng ngươi yên tâm, hiện giờ thân phận của ngươi đã bại lộ, chắc chắn sau này sẽ bị tập đoàn Jindai đuổi giết không ngừng, bởi vì gia chủ của Jindai rất thương yêu đứa con trai Jindai Seisho này, hơn nữa không giết ngươi thì đúng là mất mặt tập đoàn tài chính quá.”
Hắn nói tiếp:
“Khi ngươi trở lại phòng làm việc cơ quan tình báo PCA, chưa biết chừng đột nhiên bị một quả bom mà ai đó giấu đi nổ bùm một tiếng thành muôn mảnh. Hoặc là nhận lời mời đến yến hội nào đó, trong bữa tiệc vô tình uống một ly rượu và bị độc chết. Trên đời này có vô số loại thuốc độ có thể giết chết dị năng giả cấp A.”
Khánh Trần cười nói:
“Khỏi cần ngươi nhắc nhở.”
Có chuyện Jindai Yunhe nói không sai, lần này tuy Khánh Trần báo thù rất thống khoái, thậm chí còn bắt đi thập thường thị, nhưng hậu quả cũng rất nghiêm trọng: Bạch Trú nhất định sẽ phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng của một con quái vật khổng lồ.
Từ nay về sau, toàn bộ thành viên của Bạch Trú cần phải cẩn thận.
Khánh Trần phải lập ra sách lược mới cho Bạch Trú.
…
Sau khi chôn cất thi hài ở căn cứ sản xuất, Ương Ương lại mang hai người bay đến sơn động ẩn nấp hồi trước.
Trương Mộng Thiên và Ương Ương muốn giúp đào phần mộ, nhưng Khánh Trần từ chối.
Đích thân hắn chôn từng bộ hài cốt bị bầy sói gặm ăn vào trong đất và khắc bia đá cho họ.
Trương Mộng Thiên nhìn ông chủ nhà mình, tò mò hỏi:
“Ông chủ, để ta giúp ngươi đào.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Tự mình đào mới có thể khắc ghi sâu hơn, Mộng Thiên, con người ai cũng sẽ phạm sai lầm, nhưng những sai lầm ta từng phạm phải chắc chắn phải giúp chúng ta trở thành một người tốt đẹp hơn, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi ạ.”
Trương Mộng Thiên gật đầu.
Khánh Trần nói:
“Theo dì Ương Ương đi nhóm lửa nấu cơm đi, tối hôm nay ta sẽ dạy ngươi tu hành, truyền thụ cho ngươi.”
Trương Mộng Thiên bỗng hỏi:
“Ông chủ, là Chuẩn Đề Pháp mà mấy người lão La tu hành ấy ư?”
“Ừ.”
Khánh Trần gật đầu đáp.
Trương Mộng Thiên đứng cạnh ngôi mộ Khánh Trần đào ra, do dự hồi lâu:
“Ta có thể không học cái đó không?”
Khánh Trần ngẩng đầu nhìn hắn:
“Có một con đường khác, nhưng ngươi không đi được.”
Trương Mộng Thiên bướng bỉnh:
“Vậy ta tình nguyện không đi đường khác.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Tùy ngươi.”
“Hừ.”
Trương Mộng Thiên chạy dưới trời chiều.
Khánh Trần chôn cất tất cả hài cốt vào phần mộ, sau đó ngồi tạc khắc mộ bia trong hoàng hôn, trên mộ bia khắc tên của tất cả mọi người trong đoàn phim.
Jindai Yunhe nằm trên mặt đất lạnh lẽo gần đó, hắn bỗng nói:
“Tiếp theo ngươi sẽ giết ta nhỉ?”
Khánh Trần gật đầu, trả lời:
“Đúng vậy.”
Jindai Yunhe im lặng một lúc, rồi hắn thở phào một hơi:
“Lần này ta không muốn tốn sức lực giết ngươi nữa. Giết ngươi thì ta cũng không giải quyết được cô nàng kia, có sao nói vậy, những dị năng giả trường lực trước đều cô độc một mình, một ngày nào đó thế giới của họ sẽ chỉ còn lại trường lực chứ không nhìn thấy bản thân ngươi nữa. Trong mắt họ, ngươi không còn là người, mà chỉ là trường lực mà thôi. Ngươi đã chuẩn bị tinh thân chưa?”
Bàn tay đang khắc chữ của Khánh Trần chợt khựng lại, hắn nhìn Jindai Yunhe:
“Đến lúc nào rồi mà còn muốn công kích tâm lý?”
“Không phải công kích tâm lý, mà là trần thuật sự thật.”
Jindai Yunhe nói một cách lạnh nhạt, hai lỗ máu trên mặt khiến hắn trông vô cùng dữ tợn và đáng sợ:
“Mẹ ta là người hầu trong tập đoàn Jindai, ký với Jindai hợp đồng lao động dài 999 năm, trời mới biết tại sao lại phải ký một hợp đồng lao động dài như thế. Jindai Iwaseigo cưỡng hiếp bà, sau đó sinh ta ra, tuy ta họ Jindai nhưng luôn luôn thấp hơn người khác một bậc.”
Khánh Trần nói:
“Ta không cảm thấy hứng thú với thân thế của ngươi.”
Jindai Yunhe nói tiếp:
“Sau đó ta chủ động đến tập đoàn quân Liên Bang, ý định lập nên chút thành tựu. Ta liều mạng huấn luyện, trong những cuộc chiến tranh quy mô nhỏ luôn đi tiên phong, giết nhiều người hoang dã nhất, sau đó gửi tiền lương về cho mẹ. Ta liều mạng nịnh bợ cấp trên, hắn thích ăn anh đào ta bèn dẫn bộ đội đến hoang dã hái cho hắn, hắn chê quân doanh không có phụ nữ thì ta đi cướp đàn bà ở vùng hoang, mang đi tắm rửa sạch sẽ đưa cho hắn. Ta đấm chân cho hắn, đấm vai cho hắn, rửa chân cho hắn, giả vờ khúm núm nịnh nọt. Một ngày nọ, có người gọi điện thoại cho ta, nói là mẹ ta thắt cổ tự sát ở nhà. Đến khi ta về nhà nhìn thấy tiền lượng ta gửi cho mẹ vẫn còn y nguyên, ta bỗng thức tỉnh...Ngươi nói xem có phải rất kỳ lạ không?”
Hắn nói:
“Ta cũng may mắn, vừa thức tỉnh đã là cấp B, khi trở lại tổng bộ lục quân, con đường làm quan của ta bắt đầu trôi chảy, sau ta mới biết, ra là Jindai Seisho đang cố gắng đề bạt ra. Nhân một lần diễn tập quân sự ta giết cấp trên của mình, sau đó ta lại thức tỉnh thành cấp A...Cuộc đời đúng là đáng châm chọc.”